[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1811: Ngày Thứ Hai Trắm Lẻ Năm Xuyên Không 5

Chương 1811: Ngày Thứ Hai Trắm Lẻ Năm Xuyên Không 5Chương 1811: Ngày Thứ Hai Trắm Lẻ Năm Xuyên Không 5
"Bằng không tới lúc được đi chơi mà trong lòng lại vương vấn."
Miên Miên ừ một tiếng: "Con biết rồi, bây giờ con chỉ còn bài tập làm văn thôi."
"Miên Miên nhà chúng ta đúng là rất giỏi."
Sau khi hai mẹ con chia tay.
Thẩm Mỹ Vân tới trại chăn nuôi, sau khi kiểm kê số gia súc trong trại chăn nuôi và xác định số lượng rồi, thì làm đăng ký.
Sau bốn năm phát triển, bây giờ trại chăn nuôi đã có quy mô hơn lúc đầu, thậm chí đã có danh tiếng ở khắp nơi.
Nhân lúc mọi người đều có mặt, Thẩm Mỹ Vân hỏi sĩ quan hậu cần: "Đơn hàng năm nay thế nào rồi?"
Về mặt này là do sĩ quan hậu cần phụ trách, cũng chính là việc tiêu thụ ở bên ngoài.
"Vậy thì phải làm sao?"
"Chúng ta có lượng hàng rất lớn, đặc biệt là hợp tác xã cung ứng, vậy mà mở miệng yêu cầu tám trăm con."
"Đây là con số kinh khủng lắm rồi, đã không thể nhiều hơn được nữa rồi."
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vậy, cô cúi đầu nhìn lại số liệu: "Năm nay nhiều nhất trại chăn nuôi chúng ta chỉ bán được ba ngàn năm trăm con."
Đúng là làm người ta giật mình, chỉ riêng thành phố Tề này có thể ăn chưa tới hai ngàn con, càng đừng nói còn có những thành phố khác nữa.
Bọn họ phải giữ lại heo giống, thêm vào đó còn rất nhiều heo con, vẫn đang trong giai đoạn phát triển.
Sĩ quan hậu cần vừa nghe thấy câu hỏi, vẻ mặt lập tức tươi cười giống như hoa cúc: "Được lắm được lắm, năm nay quân đội và tiệm cơm quốc doanh của thành phố Tề, và cả hợp tác xã cung ứng đều đã liên hệ với chúng ta." Từ lúc xây dựng cho tới bây giờ cũng chưa tới một năm.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
ebookshop.vn
Cô chau mày: "Trại chăn nuôi của bên phía quân đội Thanh Sơn?"
Sĩ quan hậu cần: "Tôi đã đồng ý với họ rồi,' Anh ấy chỉ biết chìm đắm trong niềm vui kiếm tiền, năm nay ít nhất bọn họ cũng kiếm được hơn một triệu, lại quên mất, đồ trong nhà không đủ cho anh ấy bán.
Sĩ quan hậu cần gật đầu: "Được."
Thẩm Mỹ Vân im lặng suy nghĩ: "Hay là thế này đi, chị dâu, chị và em cùng nhau tới Thanh Sơn kiểm kê sổ sách, coi thử bên phía bọn họ có bao nhiêu gia súc."
"Còn về sĩ quan hậu cần, anh nên ổn định bên phía thành phố Tề, không cần đưa con số chính xác, cứ nói đã có nơi khác đặt hàng với chúng ta trước rồi, cụ thể chỉ có thể đưa cho họ một ít, còn phải coi tình hình thực tế đã."
Tống Ngọc Thư là kế toán, cô ấy cũng coi như hiểu về tình hình của bên đó, thế là cô ấy nói: "Khó lắm, mấy người bên đó chủ yếu là vẫn trong trạng thái tự cung tự cấp, muốn tiêu thụ ra ngoài, có thì có nhưng chắc không nhiều, chúng ta không thể ôm quá nhiều hy vọng."
Tốc độ của Thẩm Mỹ Vân rất nhanh, dặn dò xong hết mọi chuyên của trại chăn nuôi rồi, thì ngay trong chiều hôm đó lập tức tới quân đội Thanh Sơn.
Miên Miên ồ một tiếng, không phải thấy có hứng thú, bởi vì bạn của mẹ quá nhiều.
Đương nhiên, những thứ này là để tặng cho khỉ Ma Các.
Sau khi Thẩm Mỹ vân thu xếp ổn thoả, thắt chặt miệng túi lại: "Đi gặp một người bạn cũ, tặng cho người đó."
Miên Miên bị Thẩm Mỹ Vân cố tình kêu về, để lấy một ít đồ, cô bé còn thấy kỳ lạ: "Mẹ ơi, mẹ đem những thứ này tới đó làm gì vậy?”
Cô cũng là có việc tới đó mới có cơ hội này. Trước khi đi, cô còn cố tình lấy ba cân đậu phông, hai cân hạt dưa ở trong Bào Bào của Miên Miên, gói lại trong một túi, dự định đem lên Thanh Sơn.
Cô bé nghĩ: "Vậy thì tối nay con tới nhà Tứ Muội ở lại."
Đột nhiên Thẩm Mỹ Vân đang thắt túi thì khựng lại, cô có hơi ngạc nhiên: "Không tới nhà Nhị Nhạc sao?”
Miên Miên gật đầu: "Nhị Nhạc đã lớn rồi, con và em ấy không tiện ngủ chung một cái giường."
Cô bé đã chín tuổi rồi, Nhị Nhạc cũng bảy tuổi rồi, bây giờ con nít ranh chê mèo ghét chó, không còn đáng yêu như lúc nhỏ nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận