[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1737: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 1

Chương 1737: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 1Chương 1737: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 1
Con khỉ cái nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với con người, nó vẫn còn hơi cảnh giác cảnh giác và không muốn tiến tới.
Khi con Ma Các cũng không ép buộc, nó giơ tay xoa đầu con khỉ cái: "Vậy em ngồi ở đây đi, anh dẫn thú hai chân đi tìm rễ cây."
"Ăn xong rồi thì đừng lo hết, lần sau anh sẽ nói thú hai chân đưa đến cho em. Cho dù là mùa đông anh cũng sẽ để em ăn ngon nhất"
Mùa đông là mùa khó khăn nhất đối với bọn chúng.
Đôi mắt của con khỉ cái lập tức sáng lên, âm thanh cũng trầm xuống một chút, lộ ra vẻ đầu hàng, thần phục.
Đối với loài khỉ mà nói thì ai lấy được thức ăn thì người đó chính là lão đại!
Nhìn thấy cảnh tượng này, con khỉ Ma Các càng hài lòng hơn, nó nhảy lên trên cây và vẫy tay với Thẩm Mỹ Vân: "Thú hai chân, tôi dẫn cô đi tìm rễ cây."
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại có thể hiểu được động tác của đối phương.
Không thấy ngay cả Thẩm Mỹ Vân cũng giật mình sao?
Rõ ràng là nó vừa đứng đợi Thẩm Mỹ Vân vừa tìm nhân sâm.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sang, thì nhìn thấy cái đó.
Tuy nhiên, khi đang đi, con khỉ nhỏ Ma Các đột nhiên dừng lại và chỉ vào một vật thể lớn mọc trên sườn đồi trông giống như một cối xay và nói: "Thú hai chân, có phải cô muốn cái đó không?"
Thẩm Mỹ Vân thở hổn hển đuổi theo nó, cô không dám đi một mình vào rừng, may mắn có một con khỉ nhỏ Ma Các đi trước dẫn đường.
Thẩm Mỹ Vân vô cùng kinh ngạc: "!?"
Vì vậy, cô đi theo, con khỉ Ma Các lắc lư trước mặt cô một lúc, nhưng nó rất chu đáo, cẩn thận, mỗi khi nó nhảy đi ra một khoảng cách nhất định, nó sẽ đợi trên cây và nhìn xung quanh.
Tiểu Hầu sửng sốt một chút, nói lít nhít: "Nấm linh chi sao?"
"Nấm linh chi?"
Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, nói. Có loại nấm linh chỉ nào to như vậy sao?
Đây là nấm linh chi khổng lồ sao? Trông nó to lớn, giống như là một cái thớt nhỏ vậy. Dáng cây mọc thẳng đứng ở phía sườn núi, to gần nửa cái núi.
"Cậu có chắc là tôi có thể nhổ lên không? Tôi nhổ lên, thì cậu cũng không còn nữa." Cô lo lắng nếu như Tiểu Hầu bị bệnh, cần mấy cái nấm linh chi này, nhưng đối phương lại không cần.
Bọn chúng dùng nó để trú mưa, mặc dù có thể ăn, nhưng không ai biết hiểu quả có tốt không.
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, đi lên phía trước hai bước, cầm lấy gốc của nấm linh chi, chuẩn bị nhổ lên, nhưng cô lại do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hầu.
"Đây là cái ô mài"
Tiểu Hầu gật đầu một cái, nói nhỏ nhẹ: "Tôi không cần."
Tiểu Hầu lùi vê sau ba bước, nhảy lên trên cây: "Chị cắt đi." Cậu ta cũng biết điều này.
Thẩm Mỹ Vân đang mải lục lọi tìm kiếm một lúc, mới nhớ tới mình có mang theo một cái liềm. Lúc đầu, cô tính mang đi để dùng trên đường, kết quả là trên đường đi thì không cần dùng, nên lúc này cô mới bị quên.
Thấy cậu ta gật đầu, Thẩm Mỹ Vân an tâm, trực tiếp nhổ đám nấm linh chi lên. Lần đầu tiên, cô thấy không lay động được gì liền quay đầu nhìn xuống bên dưới, tìm một cây gậy đâm vào phần gốc. Cái gốc nấm linh chỉ to gần bằng cỡ cổ tay người vậy.
"Ăn không ngon, kém hiệu quả." Ăn không ngon bằng rễ cây.
Cô cầm chiếc liềm hướng về phía Tiểu Hầu, nói: "Cậu lùi ra xa chút để tránh làm cho cậu bị thương.” "Chị mang đi đi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cầm chiếc liềm lên cắt vào phần gốc của nấm linh chỉ. Tầm khoảng ba phút sau, cô mới cắt đứt phần gốc nấm linh chi. Nhìn thấy nấm linh chi sắp rơi xuống, Thẩm Mỹ Vân sợ nấm linh chỉ bị dập, lập tức né người qua tiếp lấy.
Cô kêu lên một tiếng: "Thật là nặng." Thiếu chút nữa thì cô đè vào nó.
Hai tay Thẩm Mỹ Vân ôm hết đám linh chỉ. Lúc này, cô mới đem nấm linh chi để sang một bên, tựa vào trên nhánh cây, miễn cưỡng không để cho nó rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận