[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1270: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 7

Chương 1270: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 7Chương 1270: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 7
Đại Thạch Đầu không khỏi kinh ngạc nhìn qua, thấy khuôn mặt của Miên Miên thì bất ngờ lắm: "Chú của cậu hung dữ như vậy mà sinh con ra đẹp quá ha?"
Cậu tạ chưa thấy cô bé nào xinh đẹp như Miên Miên.
"Tôi có thể chạm vào em ấy không?"
Đại Thạch Đầu mới đưa tay ra.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Quý đồng loạt đi tới chặn trước mặt Miên Miên, bảo vệ cô bé: "Bỏ cái tay bẩn của cậu ra, đừng có sờ em gái tôi."
Đại Thạch Đầu bị mắng cũng không tức giận, cậu ta cúi đầu nhìn xuống, tay của mình đen nhẻm thật.
Mới trèo lên cây nên càng bẩn hơn.
"Vậy tôi đi rửa tay."
Hợp tác xã cung ứng ở ngay đầu ngõ, tiện cho người trong ngõ đi mua đồ.
"Tôi vừa xin mẹ một đồng. Chúng ta đi dạo nhé, tôi dẫn em gái Miên Miên đi mua pháo chơi."
Quý Minh Phương trực tiếp từ chối, nhưng trong đôi mắt to lấp lánh vui mừng: "Nhưng tôi thích."
"Em gái tôi không thích chơi pháo đâu."
Đối với con nít tám chín mười tuổi mà nói, pháo là món đồ chơi thú vị nhất trên đời.
"Đi thôi, mẹ tôi cũng cho tôi tiền, tôi đi mua kẹo bông cho em gái ăn."
Rửa tay xong thì về, Đại Thạch Đầu còn vỗ vào túi mình.
"Còn cái này nữa, anh thấy bánh đào rất ngon, hay là chúng ta mua bánh đào đi."
"Em gái Miên Miên, em muốn kẹo bông gòn màu trắng hay màu đỏ?"
"Em gái Miên Miên, em thích kẹo dẻo này không? Đây là kẹo dẻo Thiên Tân đó." Chỉ chốc lát, một đám người kéo nhau đến hợp tác xã cung ứng.
Quý Minh Phương nghe thế, lập tức xì tiền ra: "Dì, con muốn một cái kẹo bông gòn màu đỏ."
Miên Miên nhìn cái này rồi nhìn cái kia.
"Anh Minh Phương, em muốn một cái kẹo bông gòn màu đỏ." Cô bé chưa ăn bao giờ.
Đám nhỏ nhà họ Quý cống hết tiền tiêu vặt của mình ra.
"Năm phân."
Cậu sợ loại pháo vang sẽ dọa Miên Miên.
Nhưng Quý Minh Viên muốn uống: 'Dì, dì cho con một lon nước ngọt."
Miên Miên lắc đầu: 'Lạnh quá."
"Nước ngọt ngon lắm, Miên Miên có uống không?"
"Còn nữa, có pháo nào dành cho nữ chơi không?”
Quý Minh Phương móc tiền rồi dẫn Miên Miên ra ngoài, Quý Minh Viên còn chưa mua xong, đang nhìn khắp nơi.
"Loại này đi."
Nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng cũng biết chúng. Những đứa trẻ có thể dùng tiền của mình để mua đồ về cơ bản đều sống trong con hẻm này, điều kiện trong nhà cũng không tệ.
"Đây là pháo hoa nhỏ, cầm rồi đốt lên sẽ phát ra ánh sáng bảy màu."
"Lấy giùm em cái này nha."
"Chị lấy em một hộp pháo, rồi thêm một hộp pháo hoa nhỏ nữa, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Pháo hoa nhỏ một xu rưỡi, pháo một xu, tổng cộng hai xu rưỡi."
Quý Minh Viên nhanh chóng trả tiền rồi chạy ra ngoài. "Em gái Miên Miên, em coi anh mua được gì nè, pháo hoa nhỏ dành cho nữ."
Cậu vừa hô lên, Lâm Lan Lan đeo gùi nhặt than ở cách đó không xa vô thức nhìn sang, cô ta tưởng mình nghe lầm.
Thẩm Miên Miên đang ở Mạc Hà mà.
Sao cậu ta lại xuất hiện trong quân đội?
Cô ta vội nhìn sang thì thấy Miên Miên được mấy cậu bé ăn mặc sạch sẽ vây quanh.
Lâm Lan Lan ngây người, sao Thẩm Miên Miên lại ở đây?
Tuyết Hoa tay xách kìm lửa, lưng đeo gùi nhỏ, thoan thoắt chạy tớ:/'Lan Lan, Lan Lan, cậu đang xem gì vậy?”
Lâm Lan Lan không nói gì.
Tuyết Hoa tò mò nhìn sang thì thấy đám trẻ con cách đó không xa.
Trong mắt cô bé hiện lên sự hâm mộ: "Cậu mới về nhà họ Lâm nên không biết họ, tớ thì biết."
"Họ cũng là trẻ con trong cái ngõ này, không cần nhặt than nhưng vẫn được đi học."
Mùa đông năm ngoái, cô bé nhặt than ở đây thì gặp được một người tốt cho cô tiên mua thuốc lá, số tiên thừa còn lại cô mang đi mua thuốc cứu sống bà nội.
Lâm Lan Lan biết.
Cô ta rơi vào hồi ức, cô ta biết mấy cậu trai kia.
Hoặc là nói, cô ta biết những chàng trai đó sau này sẽ trông như thế nào, họ là người nhà họ Quý.
Trong tương lai người này giỏi giang hơn người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận