[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2679: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4

Chương 2679: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4Chương 2679: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4
Lão Chu gật gật đầu, chờ sau khi vào văn phòng cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương lấy bản đồ Bằng Thành ra nhìn một chút, lại chỉ vào mấy địa phương Nam Sơn này: "Lão Chu, nếu chiến hữu của cậu thật sự mua mấy địa phương này, cậu chính là đại công thần của chúng tôi."
Cục quy hoạch bọn họ mới thành lập, bởi vì ba không thương mẹ không yêu, Nam Sơn thuộc loại kẹt ở giữa, cho nên đến bây giờ cũng còn chưa bán được mảnh đất nào.
Lão Chu thở dài: "Đó là chiến hữu của tôi, tôi không hy vọng cô ấy mua." Không lừa Thẩm Mỹ Vân, anh ấy không làm Thẩm Mỹ Vân thất vọng, cũng không muốn làm Quý Trường Tranh thất vọng.
"Xem người ta chú ý cái gì."
Cục trưởng Trương ý vị thâm trường: "Tôi thấy người ta là người làm ăn thông minh, không nhất định sẽ thua thiệt."
Lão Chu không nói gì.
Thật ra, anh ấy cũng xấu hổ, ở trú đội coi như là có thể lăn lộn, nhưng là sau khi chuyển nghề, thấp không được cao không được, bị người ta chen chúc đè ép không nói, phía trên còn có người quản.
Tiểu Lương và Thẩm Mỹ Vân là những gương mặt xa lạ, bọn họ vừa tới đã bị người trong thôn chú ý tới.
Ngay cả ở trong đội một chút thực quyền cũng không có.
Ngay lúc này.
Thẩm Mỹ Vân dưới sự dẫn dắt của Tiểu Lương, trước tiên đến thôn Hậu Hải một chuyến, cũng chính là Thâm Quyến đại danh đỉnh đỉnh đời sau.
Bên ngoài.
Hậu Hải vẫn chỉ là một cái danh xứng với thực, là một làng chài nhỏ, trong thôn có hơn một trăm hộ gia đình, trên cơ bản đều là dựa vào bắt hải sản và nuôi hàu mà sống.
Rất nhiều lần, anh ấy đều trâm mặc.
Ông ấy cười, nếp nhăn khe rãnh ngang dọc: "Cậu là cán sự Lương ở cục quy hoạch đất đai phải không?"
Tiểu Lương: "Tôi tìm trưởng thôn Lý của các vị."
Anh ta ta vừa dứt lời, một đứa nhỏ lập tức chạy về nhà trưởng thôn, chỉ chốc lát sau một người hơn năm mươi tuổi lập tức đi ra, bởi vì quanh năm ở bờ biển, dựa vào biển mà sống, một khuôn mặt phơi nắng ngăm đen, ngay cả nếp nhăn cũng theo đó khắc vào trong xương cốt.
"Các người tìm ai?”
Có người quen kế tiếp sẽ dễ dàng làm việc hơn rất nhiều.
Vẫn là Tiểu Lương tới bình ổn.
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới giữa bọn họ lại có quen biết, khó trách cục trưởng Trương sẽ để cho Tiểu Lương dẫn cô tới.
Sở dĩ ông ấy nhận ra đối phương, là bởi vì Tiểu Lương đã tới lúc năm bảy chín, lúc đó thôn bọn họ được chia ruộng, nháo loạn xảy ra vấn đề.
Chỉ có thể nói, có thể làm lãnh đạo thật sự không đơn giản.
Thẩm Mỹ Vân ở một bên im lặng nghe.
Nuôi ruộng hàu tuy rằng vất vả, kiếm cũng không nhiều, nhưng cũng may là ổn định, không chết nghèo, cũng không chết đói.
Bắt hải sản hay đánh cá dựa vào trời ăn cơm, lấy mạng đi vật lộn.
Trưởng thôn Lý cảm kích nói: "So với lúc trước tốt hơn nhiều. Có ruộng hào cũng giống như có ruộng của chúng tôi, chúng tôi chỉ cần làm thật tốt, thời gian cũng không kém đi đâu, hơn nữa so với bắt hải sản hay đánh cá còn tốt hơn."
Đối với dân chúng tâng dưới chót mà nói, có thể trải qua cuộc sống như vậy, đã xem như cực kỳ không tệ.
Tiểu Lương theo trưởng thôn Lý vào trong thôn, cậu ta không trực tiếp đề cập chuyện mua đất mua nhà, mà là hàn huyên nói: "Từ năm ngoái sau khi chia ruộng hàu, các vị bên này cuộc sống trôi qua thế nào?"
"Tất cả ruộng hàu đều có người nguyện ý trồng sao?"
Tiểu Lương vừa hỏi lời này, trưởng thôn Lý lập tức an tĩnh lại, ông ấy thở dài: "Sao có thể chứ? Rất nhiều người trong làng không thích nuôi hàu, cảm thấy quá vất vả và không kiếm được tiền, họ thà ra biển đánh cá, liều mạng đánh cá".
May mắn, một buổi sáng có thể bán được mấy chục đồng.
Không may mắn, cùng lắm thì chính là lưới rỗng.
Không may mắn hơn nữa, đơn giản chính là chôn sống trong biển rộng, không về được.
Đây là mạng của người đánh biển.
Nơi về của họ là biển cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận