[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1303: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Sáu Xuyên Không 1

Chương 1303: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Sáu Xuyên Không 1Chương 1303: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Sáu Xuyên Không 1
Không ai biết đối với cậu mà nói, câu nói này mang ý nghĩa gì.
Đến quản gia Lý cũng sửng sốt rồi quay đầu đi lau hốc mắt phiếm hồng.
Bình thường dù có dỗ dành thế nào cậu cũng không chịu ra khỏi cửa.
Nhưng không ngờ Hướng Phác lại đồng ý với đứa nhỏ Miên Miên này.
Quản gia Lý đè nén tâm trạng kích động, một tay câm ba bình rượu, tay kia bưng bình tử sa rồi quay đầu nhìn người đằng sau thì thấy Ôn Hướng Phác đứng ở cửa Tiểu Bạch Lâu, cách đó một thước, một bên là ánh nắng một bên là bóng tối, như bị cắt thành hai thế giới.
Cậu duỗi chân ra thăm dò, chợt rụt lại.
Miên Miên ở ngoài cửa cười với cậu: "Anh Hướng Phác, anh mau ra đây đi?"
Dường như con đường dưới chân Ôn Hướng Phác đã trở nên dễ dàng hơn.
Ôn Hướng Phác tựa như hoàng tử tỉnh linh trong tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ vô song.
Cậu không còn do dự, bước chân vượt qua, chỉ trong một giây, từ trong cửa bước ra ngoài.
Chứng kiến cảnh tượng này, Ôn Hướng Phác không khỏi mỉm cười, gương mặt vốn tuấn tú nay càng thêm rạng rỡ, khiến Miên Miên đứng cách đó không xa cũng phải ngẩn ngơ.
Cậu vô thức đưa tay đón lấy, những bông tuyết li ti rơi xuống lòng bàn tay, tan biến thành nước trong nháy mắt.
Khoảnh khắc đứng bên ngoài, Ôn Hướng Phác lặng thinh, ngước nhìn bầu trời xám xanh, tuyết đang rơi lả tả.
Tuy cô bé không muốn thừa nhận, nhưng anh trai Hướng Phác quả thật đẹp hơn cô bé, nhất là khoảnh khắc này, cô bé không thể phủ nhận. Ngưỡng cửa kia cũng không cao như tưởng tượng.
"Cảm ơn em."
Cậu dễ dàng bước đến bên cô bé: "Miên Miên?"
Miên Miên ngước mắt.
Thấy Miên Miên ngây người nhìn mình, Ôn Hướng Phác từng bước tiến về phía cô bé. Khoảng cách giữa họ chỉ còn gang tấc, hóa ra, vượt qua ngưỡng cửa, lại dễ dàng đến vậy.
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi, kẻo nước trong ấm trà nguội mất."
Nếu không có Miên Miên đứng ngoài cửa động viên, Hướng Phác không thể nào bước ra.
Lòng ông ta tràn ngập vui sướng.
Miên Miên chưa hiểu vì sao cậu lại nói lời cảm ơn, nhưng quản gia Lý đứng bên cạnh đã hiểu rõ.
Ấy là trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di.
"Anh trai Minh Phương, đi đường phải nhìn chứ."
Nhưng Quý Minh Phương vốn đi đường không nhìn, suýt nữa đâm sầm vào Ôn Hướng Phác.
Vải vẫn còn nóng, thằng bé liên tục hít hà, chạy như bay.
Nhưng vừa đến cửa nhà họ Quý, họ đã thấy Quý Minh Phương bưng một bọc vải chạy ra.
Miên Miên kéo Ôn Hướng Phác ra sau lưng, tránh cho hai người va chạm.
Được quản gia Lý thúc giục, Miên Miên và Ôn Hướng Phác nhanh chóng bước đi.
Tiếng nói vang lên khiến Quý Minh Phương giật mình hồn vía lên mây.
"Miên Miên?”
Thằng bé ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Hướng Phác phía sau Miên Miên: "Không phải chứ, tên bệnh... bệnh... bệnh tật, sao anh lại đến đây?"
"Nói năng kiểu gì đấy?"
Quý Trường Cần vừa bước ra xem xét tình hình, thì nghe thấy con trai ngốc nghếch của mình gọi người nhà họ Ôn như vậy, anh ta không khỏi vung tay tát một cái.
Quý Minh Phương loạng choạng, nhưng không hề tức giận.
Thằng bé chỉ ngơ ngác nhìn Ôn Hướng Phác.
"Anh... anh... anh, anh có thể ra khỏi tiểu bạch lâu?"
Phải biết, họ đã mấy năm nay chưa từng thấy Ôn Hướng Phác bước ra khỏi đó.
Mỗi khi tò mò về tiểu bạch lâu, bọn họ chỉ dám lén lút nhìn từ dưới lên.
Ôn Hướng Phác mím môi, không đáp.
Quản gia Lý vội vàng lên tiếng giảng hòa.
"Chuyện là thế này, Miên Miên mời Hướng Phác nhà tôi đến chơi, tôi không nỡ từ chối, đồng chí Trường Cần, thật ngại quá..."
Người thông minh nói chuyện, chỉ cần điểm qua là đủ.
Quý Trường Cần lập tức hiểu ra, ánh mắt anh ta lướt qua chiếc túi lưới mà quản gia Lý đang xách, bên trong có ba chai rượu Mao Đài.
Còn trên tay quản gia Lý là một ấm trà?
Đây là... 2
Quý Trường Cần không hiểu lắm, nhưng người nhà họ Ôn đến thăm, đây là chuyện tốt.
Anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận