[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1924: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 1

Chương 1924: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 1Chương 1924: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 1
Đây là làm áo cưới cho người khác, bà Quý thông minh cả đời người, làm sao có thể phạm loại sai lầm này?
Sau khi nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân chợt thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, em cảm thấy giao cho chị dâu hai và chị dâu ba đều được, chỉ là không thể giao cho chị dâu cả."
Cố Tuyết Cầm quá cố chấp, cũng quá lòng dạ hẹp hòi, người như vậy không thể trấn thủ hậu phương lớn. Chị ta chỉ biết lôi kéo hậu phương lớn đi chôn cùng.
Quý Trường Tranh kinh ngạc nói: "Tại sao là chị dâu hai và chị dâu ba? Em không nghĩ tới là em sao?”
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: 'Hả?"
Lời này của Quý Trường Tranh khiến Thẩm Mỹ Vân bối rối.
"Giao cho em?" Cô chỉ vào mũi mình, theo bản năng phủ nhận: "Sao có thể?"
Quý Trường Tranh là con út của nhà họ Quý, xét theo từ trên xuống dưới, dù thế nào cũng không tới lượt Quý Trường Tranh.
Phải biết rằng, thịt dê chính là nguyên liệu nấu ăn cực kỳ bổ dưỡng.
Thẩm Mỹ Vân muốn hỏi kỹ, Quý Trường Tranh cũng không chịu nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Ngày hai mươi chín.
Mắt thấy không hỏi được cái gì, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới buông tha.
Đây chỉ là suy đoán của anh mà thôi, chuyện không nhất thiết không trở thành sự thật, tương lai biến số rất nhiều, hết thảy đều khó mà nói.
Trong nhà còn thừa nửa phiến ức dê, được Thẩm Mỹ Vân dùng củ cải hầm trọn vẹn một nồi lớn, mùa đông rét lạnh, ăn một nồi thịt dê hâm củ cải, cả người đều nóng hâm hập lên. Quý Trường Tranh ý vị thâm trường: "Sao lại không thể?"
Cô bé bổ sung thêm một câu: "Là thù lao anh Hướng Phác cho dạy kèm cho con."
ebookshop.vn
Thẩm Mỹ Vân: "Thịt dê hầm củ cải."
Miên Miên dựa vào cửa, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Vậy con có thể gọi anh Phác tới ăn không?”
Còn chưa hầm xong, Miên Miên lập tức chạy bạch bạch trở về từ bên ngoài, từ xa lập tức ngửi được mùi thịt, lúc này cô bé thò đầu vào: "Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn cái gì mà thơm vậy?"
Bây giờ cô bé đã là học sinh lớp bảy, hơn nữa còn là người nổi bật trong lớp, nhưng cô đến tay Ôn Hướng Phác lại sống không quá một hiệp.
Mà là đi tới bên cạnh Miên Miên, có chút kinh ngạc: "Hướng Phác đang dạy kèm cho con sao?”
Miên Miên gật đầu, chỉ vào thư phòng: "Đúng vậy, anh ấy bảo con về lấy sách giáo khoa, nói kiến thức cơ bản của con không vững chắc, trước tiên phải dạy qua kiến thức cơ bản cho con một lần, sau đó bảo con đi học chương trình cấp hai."
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, giao công việc trong tay cho má Trương, bà ấy làm thịt dê hầm củ cải ăn rất ngon, nhưng đều có bí quyết, cho nên cô cũng chỉ phụ trách nửa đoạn đầu, công việc phía sau giao cho má Trương, cô lập tức không quản nữa.
Miên Miên tự nhận là ở trường học cô bé cũng cực kỳ ưu tú, dù sao, một học kỳ của cô bé cho tới bây giờ cô bé chưa từng thi lại qua ba lần, đến chỗ Ôn Hướng Phác, cô bé cảm giác mình trở thành một hạt cát trên sa mạc.
Miên Miên nghe xong, gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ hỏi anh Hướng Phác, vậy mẹ đi lấy sách giáo khoa giúp con."
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy con phải cảm ơn người ta vì đã dạy kèm cho con, con hỏi thằng bé một chút, là muốn đến nhà họ Quý ăn thịt dê hầm củ cải, hay là bưng trở vê nhà mới ăn?" Nghĩ đến đây.
Một thiên tài ít nói lại hướng nội, ngày thường lúc Miên Miên không có về tìm cậu bé, cậu bé đều ở nhà.
"Nhưng mẹ đề nghị thằng bé tới nhà họ Quý ăn, thịt dê hâm củ cải, bây giờ mẹ thêm một ít rau xanh vào, vừa nấu xong ăn ngay mới là ăn ngon nhất. Mang về, thức ăn sẽ bị nguội, khi đun nóng, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Thẩm Mỹ Vân biết đứa nhỏ Ôn Hướng Phác này, cậu bé đã không phải là học sinh bình thường, phải nói là thiên tài.
Thẩm Mỹ Vân không có lí do gì không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận