[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2344: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Tám Xuyên Không 2

Chương 2344: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Tám Xuyên Không 2Chương 2344: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Tám Xuyên Không 2
Nếu đã biết nhà cửa ở tỉnh Vương Phủ lời thế này, trước kia sao cô không tranh thủ lúc có cơ hội mà gom nhiều hơn nhỉ?
Bây giờ làm gì có thể sánh được với việc gom nhà?
Quý Trường Tranh vô tình buột miệng, không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại làm thật: "Vậy anh sẽ nhờ anh cả để ý giúp em."
"Nếu có nhà hay cửa hàng nào rao bán thì sẽ ưu tiên thông báo cho em trước."
Đây chính là lợi thế có người làm quan trong triều.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Được đó."
Ra khỏi cơ quan quản lý nhà đất, Thẩm Mỹ Vân cầm cuốn sổ đỏ mới tinh vừa ra lò, lại quay về số 136 tỉnh Vương Phủ.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà cũ nát đó.
Quý Trường Tranh gật đầu, nhưng lại cố ý lương lẹo không chịu nói thẳng: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Chắc chắn là phải đập đi rồi, nhưng xây thế nào thì lại là cả một vấn đề.
Câu hỏi này thực sự đã làm khó Thẩm Mỹ Vân, về phương diện kiến trúc, cô thực sự không quen ai cả.
"Em có quen ai không?”
Quý Trường Tranh gật đầu: "Nếu em muốn mở quán ăn thì chắc chắn phải xây mới."
"Anh có không?"
"Anh thấy có phải nên đập ngôi nhà này đi xây lại không?"
Thẩm Mỹ Vân đi một vòng quanh Quý Trường Tranh: "Sao em không biết gì cả, anh cũng chưa từng nói với em."
Cô hoàn toàn ngẩn người, từ trên xuống dưới nhìn quét một lượt Quý Trường Tranh: "Anh sẽ không nói là chính anh đấy chứ?"
Bị vợ mình nghi ngờ như vậy, Quý Trường Tranh có hơi xấu hổ: "Sao lại không thể là anh?"
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Thẩm Mỹ Vân cũng làm bộ phối hợp với anh: "Ghê quá, Quý Trường Tranh, không ngờ anh lại còn có tài năng này."
Anh nhướng mày, đôi mắt thoáng vẻ đắc ý: "Lúc anh xây nhà, anh còn chưa quen em"
Thời điểm đó anh mới gia nhập đồn trú quân Mạc Hà, khu vực quân đội ở đó, phần lớn đều do những người như bọn họ xây dựng nên.
Quý Trường Tranh biết cả việc xây nhà à?
"Nhưng mà." Giọng cô chuyển hướng: "Xây nhà phải mất thời gian đúng không, nếu em nhớ không nhầm thì mấy hôm nữa anh phải lên Cáp Nhĩ Tân rồi phải không?”
Cho dù anh có không đi thì cái lỗ hổng của anh cũng sẽ có người khác lấp vào.
Thẩm Mỹ Vân hơi lo lắng: "Như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"
Thế nhưng, lần này nếu xin nghỉ hết thì lần sau muốn xin nghỉ phải đợi đến tận cuối năm mất.
Chỉ cần đủ người thì về lý thuyết, việc này không mất nhiều thời gian.
Quý Trường Tranh lắc đầu, đột nhiên buột miệng một tin động trời: "Đồn trú quân ở Cáp Nhĩ Tân có trường pháo binh cung cấp cán bộ cao cấp, nên không bao giờ thiếu người."
Quý Trường Tranh đã quên mất chuyện này, anh cau mày: "Để anh xem có thể xin nghỉ thêm mấy ngày được không."
"Mỹ Vân." Anh cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Mỹ Vân: "Sao vậy?" Quý Trường Tranh lại lắc đầu, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, chờ đến khi nào làm xong rồi nói cũng không muộn.
Thẩm Mỹ Vân lại hỏi thêm mấy lần, Quý Trường Tranh vẫn không chịu nói.
"Anh cứ giấu tiếp đi." Cô khẽ hừ: "Em chỉ muốn nhanh chóng xây xong quán ăn và kinh doanh thuận lợi."
Đôi mắt cô sáng lấp lánh: "Quý Trường Tranh, anh chờ đấy, em sẽ trở thành một phú bà đứng sau đàn ông."
Quý Trường Tranh: "?"
Sao câu này nghe kỳ vậy nhỉ?
*
Thẩm Mỹ Vân hành động rất nhanh nhạy. Sau khi chốt xong mảnh đất, cô liền tìm người thiết kế bản vẽ. Không ngờ Quý Trường Tranh cũng biết cả việc này.
Suốt một đêm thức trắng, căn cứ theo yêu cầu của cô, Quý Trường Tranh đã tỉ mỉ vẽ xong bản thiết kế.
"Mỹ Vân, em chắc chắn vị trí cửa ra vào sẽ dùng cửa cuốn lớn chứ? Hai bên không xây tường mà lắp kính sao?"
Quý Trường Tranh hỏi lại nhiều lần.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy."
"Hai bên không xây tường, trực tiếp lắp nguyên một mặt kính."
Quý Trường Tranh cau mày: "Như vậy rất nguy hiểm."
"Chỉ cần lấy một cái búa gõ xuống, là cửa kính sẽ vỡ nát ngay." Chẳng phải là quá dễ dàng đối với trộm muốn đột nhập sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận