[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1730: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 3

Chương 1730: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 3Chương 1730: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 3
Miên Miên lắc đầu: "Mẹ có sự nghiệp của riêng mình, sao chị làm sao có thể trì hoãn công việc của mẹ được."
Cô bé cũng đã lớn rồi.
Cô bé biết được mẹ nuôi cô bé lớn lên rất vất vả, nếu cô bé còn không hiểu chuyện làm vướng tay vướng chân mẹ thì mẹ sẽ càng vất vả hơn.
Hai Nhạc không hiểu nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt sự hâm mộ của cậu bé đối với chị Miên Miên: "Chị Miên Miên, chị thật lợi hại."
Đúng là sự sùng bái mù quáng mà.
Chu Thanh Tùng đang đứng ở cổng đọc sách, cậu bé nghe tiếng nói chuyện thì nhìn ra ngoài bức tường. Cậu bé mười hai tuổi đã cao hơn cả bức tường, dáng người cao thẳng tắp như bách tùng, quay đầu là thấy toàn cảnh bên ngoài bức tường rồi.
"Em có ủng hộ công việc của mẹ em không?”
Miên Miên do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu.
"Em thích mẹ như mẹ em hay là như mẹ anh?" Hai người mẹ đều vô cùng khác nhau. Người đầu tiên là Thẩm Mỹ Vân, cô vừa chăm sóc con cái vừa theo đuổi sự nghiệp của mình. Cô phải làm việc ở đâu thì sẽ đưa con của mình đến nơi đó ở cùng.
Nếu là cậu bé thì chắc chắn cậu bé sẽ rất tức giận.
Chu Thanh Tùng nghe vậy, không biết nên nói cái gì, chỉ lạnh lùng nói: "Như vậy cũng khá tốt."
Trước đây cô bé không hiểu nhưng sau này cô bé mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó là như thế nào.
Miên Miên lắc đầu: 'Không tức giận. Mẹ đang theo đuổi sự nghiệp. Mẹ nói rằng lớn lên em cũng sẽ làm như vậy."
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn còn nghỉ ngờ. "Anh..." Chu Thanh Tùng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu mỗi lần mẹ đi công tác, mẹ em đều bỏ em ở nhà thì em có tức giận không?”
"Nếu mẹ em không đi làm thì lấy tiền đâu ra cho em dùng những thứ đó?"
Miên Miên cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ.
"Đương nhiên là thích mẹ của em như vậy rồi." Cô bé nói rất thẳng thắn: "Thức ăn mà em ăn cũng cần tiền mua, quần áo em mặc cũng cần tiền mua, giày dép em đi cũng cần tiền mua, ngay cả cái khăn lau mặt mà em dùng cũng là đồ tốt nhất."
Người thứ hai là Triệu Xuân Lan, một năm có ba trăm sáu lăm ngày thì cô ấy ở bên cạnh con cái ba trăm sáu lăm ngày, chăm sóc cho bọn họ đầy đủ từ cái ăn, cái mặc, phòng ở, đi lại.
Có lẽ đây chính là ý của cô bé khi nói mẹ cô bé đi làm?
Cậu bé cần thận nắm lấy tay táo ngắn của mình, rồi lại nhìn bộ quần áo Miên Miên đang mặc.
Mỗi bộ quần áo của cô bé đều rất vừa vặn, không quá lớn cũng không quá nhỏ, khiến người ta nhìn thấy rất thoải mái.
Chu Thanh Tùng theo bản năng muốn nói, không phải còn có Quý Trường Tranh sao? Nhưng mà hiện tại cậu bé đã biết rõ ràng những mối quan hệ đó, cho nên cậu bé không nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên Chu Thanh Tùng cảm thấy bối rối, không đọc được sách nữa. Đợi đến khi Triệu Xuân Lan nấu cơm xong, gọi mọi người đi ăn, Chu Thanh Tùng đi vào phòng bếp, đột nhiên nói với Triệu Xuân Lan: "Mẹ, mẹ cũng đi làm đi?"
Triệu Xuân Lan khó có thể nói rõ chuyện này: "Đại Nhạc, không phải người nào cũng lợi hại giống như gì Trầm của con. Tiền lương một tháng đi làm của mẹ còn không đủ để trả chi phí tiêu dùng của mấy đứa, cho nên mẹ có đi làm hay không thì mẹ hiểu rõ được."
"Vậy là không muốn rồi."
Triệu Xuân Lan đặt chiếc muỗng lớn trong tay xuống: "Nếu mẹ đi làm thì ai nấu ăn cho mấy đứa? Ai giặt quần áo cho mấy đứa hả?"
"Mẹ, mẹ có muốn đi làm không?" Chu Thanh Tùng không có trả mẹ mà hỏi ngược lại.
Chu Thanh Tùng lẩm bẩm.
Chu Thanh Tùng vừa mới nói cong, Triệu Xuân Lan liền giật mình: "Sao con đột nhiên lại nghĩ như vậy?”
Ban đầu cô ấy có nghĩ đến việc đi làm ở một trang trại chăn nuôi, tiền lương ở đây cũng hơn ba mươi tệ một tháng, nhưng mà thực sự là cô ấy quá bận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận