[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2000: Ngày Thứ Hai Trắm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 8

Chương 2000: Ngày Thứ Hai Trắm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 8Chương 2000: Ngày Thứ Hai Trắm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 8
"Đúng vậy, ông là quản gia Lý phải không?" Trước khi đến, Tổng biên tập Tần đã dặn dò anh ta một số điều.
"Vất vả cho anh phải chạy một chuyến rồi." Quản gia Lý mời anh ta vào: "Vào trong đi, tôi đã nấu nước gừng đường đỏ cho anh, uống một ngụm cho ấm người."
Phóng viên Hướng có chút bất ngờ, trước khi đến anh ta còn lo lắng, sợ gia đình quyền quý này khó tiếp xúc.
Dù sao, đây là bệnh chung của những gia đình giàu có.
Nào ngờ, đối phương lại dịu dàng nho nhã ngoài dự đoán, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị nước gừng đường đỏ cho anh ta.
Phóng viên Hướng vội nói: 'Làm phiền ông rồi."
Uống một bát nước gừng đường đỏ nóng hổi, anh ta mới cảm thấy ấm áp, xoa xoa tay rồi mới hỏi: "Trạng nguyên đâu?"
Quản gia Lý chỉ lên thư phòng trên lầu: "Ở trên lầu."
Quản gia Lý gọi từ bên ngoài: "Hướng Phác, phóng viên Hướng đến rồi."
Lên đến lầu, cửa thư phòng vừa mở ra, không khí ấm áp trong phòng ập đến. Bên cạnh bàn học có một lò than, trên lò đặt một ấm nước nhôm, nước trong ấm đang sôi lục bục, than tổ ong cháy rừng rực, màu đỏ rực khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.
Dù sao cũng là học vượt cấp, Miên Miên vẫn còn hơi mơ hồ: "Hiểu rồi, nhưng mà lại không hiểu."
Một kiến thức, cậu đã đổi cách giải thích khác.
Trên bàn học, Ôn Hướng Phác đang giảng toán cấp ba cho Miên Miên, vì kiến thức quá phức tạp cho nên giọng của cậu cũng trở nên kiên nhẫn: "Như vậy có hiểu không?"
"Vậy chúng ta đổi sang cách giải thích khác."
"Tôi dẫn anh lên." "Xin chào."
Cậu cầm một cây bút mực đỏ, khoanh tròn kiến thức mà Miên Miên không hiểu lắm, đánh dấu trọng điểm.
Sau khi dặn dò xong, Ôn Hướng Phác mới đứng dậy đi về phía phóng viên Hướng: "Xin chào."
Lúc này Ôn Hướng Phác mới nói với Miên Miên: "Vậy đến đây thôi, kiến thức này chúng ta sẽ giảng lại sau khi phỏng vấn xong."
Phóng viên Hướng nhận ra mình thất thố, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, lắp bắp nói: "Xin chào, xin chào, cậu chính là trạng nguyên kỳ thi đại học Ôn Hướng Phác đúng chứ?"
Đối phương thực sự quá mức lộng lẫy.
Chỉ đứng yên ở đó nói hai chữ, cũng khiến người ta khó mà quên được, giống như cây tùng xanh giữa tuyết trắng, tĩnh lặng, thu liễm, lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Phóng viên Hướng nhìn Ôn Hướng Phác, sững sờ mất mấy giây, anh ta có cảm giác như bị sét đánh trúng.
Ôn Hướng Phác gật đầu dẫn anh ta đến bên ghế, quản gia Lý thuận tay rót hai chén trà đặt lên bàn.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn gầy gò, ngồi trong chiếc ghế rộng, cả người như sắp lọt thỏm vào trong.
Ôn Hướng Phác nhìn Miên Miên đang yên lặng làm bài tập trên bàn, ánh mắt dịu dàng: "Đang giảng toán cấp ba cho em gái tôi."
"Bạn học Ôn, vừa nấy cậu đang?" Lúc anh ta vào, có thấy Ôn Hướng Phác cúi người trên bàn, hướng dẫn cô bé bên cạnh giảng bài.
Anh ta cố gắng kéo gần khoảng cách với Ôn Hướng Phác.
"Hóa ra là em gái anh." Phóng viên Hướng bừng tỉnh, nhưng anh ta để ý thấy Miên Miên ngẩng đầu lên mỉm cười với anh ta, không khỏi ngạc nhiên: "Cô bé còn nhỏ như vậy, mà đã học cấp ba rồi sao?"
Phóng viên Hướng là người rất giỏi giao tiếp, nếu không cũng không thể làm phóng viên. Sau cơn choáng váng ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp, năng động.
Nhắc đến Miên Miên, Ôn Hướng Phác dường như không còn xa cách và giữ khoảng cách với anh ta nữa.
"Cô bé học lớp 8, đang học trước chương trình cấp ba."
Lần này, phóng viên Hướng càng thêm kinh ngạc, anh ta không khỏi cảm thán: "Xem ra gen của gia đình cậu đều là gen học bá."
Từ "gen" này là anh ta lén đọc sách sinh học nước ngoài mới học được, lúc này dễ học dễ dùng.
Người bình thường có thể không hiểu.
Nhưng Ôn Hướng Phác thì khác, cậu từ nhỏ đã lớn lên trong thư phòng nhà mình và thư viện thành phố Bắc Kinh, sách trong thư viện không nói là mượn hết về, nhưng ít nhất cũng đã mượn một nửa để đọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận