[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 420: Ngày Thứ Bốn Mươi Lăm Xuyên Không 7

Chương 420: Ngày Thứ Bốn Mươi Lăm Xuyên Không 7Chương 420: Ngày Thứ Bốn Mươi Lăm Xuyên Không 7
Anh ấy thấy Thẩm Mỹ Vân lần này cũng không có phản bác.
Sĩ quan hậu cần biết lần này có hy vọng nên không ngừng thừa thắng xông lên: "Quân đội của chúng ta thì khác. Nếu thành lập căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo thì cô không cần phải dọn dẹp chuồng heo mỗi ngày. Có các chiến sĩ quân đội của chúng tôi ở đó. Người đông như vậy, mỗi người thay phiên nhau phụ trách một ca trực. Một năm còn thay ca xếp hàng không hết. Còn về phần ngải cứu cô không cần phải lo. Mỗi ngày, các chiến sĩ trong quân đội đều lên núi huấn luyện dã ngoại."
"Trong lúc huấn luyện, mỗi người chỉ cần mang về một nắm đem về, chắc chắn đủ cho heo ăn, hơn nữa quân đội chúng tôi cũng có quân y. Nếu có thời điểm mà heo bị bệnh thật nặng thì quân y cũng có thể chữa bệnh cho heo giống. Đây là những thứ mà công xã Thắng Lợi không có.
"Thẩm đồng chí, cô hãy suy nghĩ kỹ, cũng là căn cứ chăn nuôi heo giống nhau thôi, nhưng bên quân đội của chúng tôi hiển nhiên có thể cho cô nhiều thứ hơn!"
Đây là muốn vẽ ra một bức tranh màu hồng. Tất nhiên, đó cũng không phải là một bức tranh màu hồng mơ mộng thật sự. Những gì đối phương nói cũng là sự thật.
Thẩm Mỹ Vân rơi vào cân nhắc, quả thật động lòng. Đối phương về cơ bản đã giải quyết được đến những nhu cầu cơ bản của nuôi heo, bao gồm cả việc chữa bệnh cho heo.
Điều này thật không hợp lý.
Đây là điều kiện mà công xã Thắng Lợi dù đã hoạt động mười năm cũng không thể đạt được.
Cô không nói, vẫn đang suy nghĩ.
"Không có nhưng. Nếu cô lo lắng bên phía Khoa trưởng Lý và công xã không thể giải quyết được, không thành vấn đề, việc này cô cứ giao cho tôi."
"Đem người hỗ trợ cô đến ở trong nhà thờ đi, rồi để cô ấy quay lại và tiếp tục nuôi lợn trong công xã, cô thấy sao, mọi thứ đều không trễ nãi." "Vê phần công xã, tôi nghe nói cô hình như đã tìm được người giúp đỡ? Chuyện này không ảnh hưởng gì hết, người mới của cô vừa tới, không biết nhiều, cũng không có mối quan hệ, khi cô đi về quân đội để thành lập căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo, thì cứ đem đối phương theo."
"Để tôi giải quyết, bên phía Khoa trưởng Lý, tôi sẽ đi nói chuyện này với ông ấy. Sẽ có người giúp ông ấy nuôi heo, cung cấp số liệu công nghệ khoa học cho ông ấy ấy và cuối năm sẽ phân chia heo lại cho ông ấy. Loại chuyện tốt như này, không nơi nào có thể tìm được, ông ấy chắc chắn sẽ không từ chối."
Anh ấy thậm chí còn giải quyết được mối bận tâm cuối cùng của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Tôi, nhưng -"
Tham mưu trưởng Chu nóng nảy: 'Không được, nếu như cậu làm chủ hết mọi chuyện, tôi đây làm chuyện vô ích rồi hả?"
Anh ấy nói thẳng: "Tôi đi đến công xã một chuyến, sau đó vào trong thành phố tìm Khoa trưởng Lý."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Tôi đi cùng anh."
"Được rồi, nếu cô không nói gì, tôi coi như cô đồng ý, cho nên..." Sĩ quan hậu cần giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới là buổi chiều, trời cũng chưa tối.
Đây là còn rời khỏi nhà, đi lên công xã, đi vào bên trong thành phố.
Kết quả là.
Ba mẹ Thẩm Mỹ Vân bận rộn công việc đều không có mặt ở đây, Quý Trường Tranh đi tắm cũng không có mặt, hiện tại Thẩm Mỹ Vân cũng đi mất tiêu.
Anh ấy đến đây là để mai mối cho Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân.
Anh ấy tốn sức đến đây để làm gì?
Anh ấy thay mặt Quý Trường Tranh đến để dạm ngõ, coi như anh ấy là người thân của anh.
"Có phải không? đồng chí Thẩm?" Sĩ quan hậu cần bên cạnh nghe vậy liền trợn mắt nói: "Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Buổi chiều có ai đến cửa xin dạm ngõ không? Thật là xui xẻo, xui xẻo. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn một một ngày lành tháng tốt như sáng ngày mai chẳng hạn để đến xin dạm ngõ."
Nói xong liền thấy cô quạnh.
Thẩm Mỹ Vân nên trả lời thế nào đây? Người lớn nói chuyện, chắc cô không nên trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận