[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1110: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 6

Chương 1110: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 6Chương 1110: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 6
Lúc này, mấy người Thẩm Mỹ Vân đều sửng sốt.
"Chuyện gì vậy? Đây là?"
Một sĩ quan hậu cần giỏi giao tiếp bước tới hỏi thăm tin tức, trên mặt của Lương Chiến Bẩm còn dính vết máu, tay vẫn đang run rẩy: "Rớt xuống rồi."
Giọng nói cũng đang run.
Sĩ quan hậu cần vừa chuẩn bị hỏi cái gì rơi xuống rồi, thì nhìn thấy hai cánh tay của người Lương Chiến Bẩm đang cõng bị rũ xuống giống như sợi mì vậy.
Và sau lưng anh ta, đã sớm bị vết máu màu đỏ thấm ướt đẫm rồi.
Thậm chí, đã ngưng tụ thành khe nước rồi, ven theo góc áo chảy xuống tí tách .
Vừa nói xong.
Quân đội của mấy người Lương Chiến Bẩm ở ngay dưới chân núi, tới đây làm sao có lái xe chứ? Mọi người đều là đi bộ tới đây.
"Anh ấy..."
Ngược lại Quý Trường Tranh lại hỏi một câu: "Các anh có lái xe không?"
Trì hoãn thêm một giây nào, đều sẽ nguy hiểm tới tính mạng người, lần này, không có ai ở đội ngũ mấy người sĩ quan hậu cần đáp lại Lương Chiến Bẩm.
Vẻ mặt của Lương Chiến Bẩm trắng bệch: "Tránh ra."
Chuyện này...
Đột nhiên xung quanh đều im lặng.
Ai cũng hiểu tâm trạng lúc này của Lương Chiến Bẩm.
"Anh muốn tôi làm gì cũng được."
Gương mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, và đôi tay run lẩy bẩy...
Đột nhiên bước chân vội vàng của Lương Chiến Bẩm dừng lại, anh ta chần chừ, nhìn qua Quý Trường Tranh: "Hãy giúp tôi lần này, đưa người tới bệnh viện thành phố."
Sự ra đi của mỗi một chiến sĩ, đều hàm xúc sau lưng anh ít nhất có một gia đình tan vỡ.
Trước giờ anh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng khi anh nhìn thấy trên lưng Lương Chiến Bẩm cõng một người trông có vẻ chừng mười bảy mười tám tuổi.
Không biết đã thành niên chưa.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tôi đưa anh đi."
Có lúc, sẽ là ba gia đình.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, quay đầu nhìn sĩ quan hậu cần: "Tôi sẽ lái một chiếc xe tải đi, tới lúc đó tôi sẽ chở theo hàng về quân đội, chỉ là muộn hơn các anh một chút."
Đại diện cho một gia đình có thể có động lực tiếp tục sống tiếp.
Đại diện cho sự hy vọng.
Đại diện cho sự hồi sinh.
Lương Chiến Bẩm nghe thấy vậy, đột nhiên bĩu môi: "Cảm ơn."
Quý Trường Tranh cũng từng trải qua, anh càng biết rõ, nếu có thể cứu được một người, đối với một gia đình mà nói, đại diện cho điều gì.
Sĩ quan hậu cần: "Cậu đi đi."
Quý Trường Tranh lại nhìn qua Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cứu người quan trọng hơn."
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh gật đầu, mở cửa xe ra và người phía sau bước tới giúp đỡ, đưa người bên cạnh Lương Chiến Bẩm lên xe.
Sức khỏe của người bị thương đã yếu lắm rồi, ngay cả việc ngồi lên xe cũng ngồi không vững, Lương Chiến Bẩm chỉ đành đi theo, ngồi lên vị trí lái, ép ghìm đối phương vào trong người.
Lúc này mới rớt xuống. Lương Chiến Bẩm cúi đầu xuống nhìn người toàn thân đầy máu ở trong người mình, cắn răng chịu đựng, đôi mắt đỏ hoe: 'Lão Hổ, cậu hãy kiên trì."
"Nhất định cậu phải kiên trì."
"Vợ của cậu còn vác cái bụng lớn đợi cậu quay về đó."
Dường như Lão Hổ vẫn còn chấp niệm, con người của anh ta đã sắp không còn phản ứng nữa rồi, nhưng anh ta vẫn gắng chịu đựng, không nhắm mắt lại.
Chỉ là, máu tươi vẫn chảy ra từ khóe miệng, chảy ào ạt như dòng suối vậy.
Khiến mọi người kinh hãi, sao lại có người có nhiều máu tươi như vậy chứ.
Sau khi xe rời khỏi.
Những người còn lại đều đang bàn tán.
"Sao anh ta lại bị thương vậy? Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng người bị chảy nhiều máu như vậy.
Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn im lặng nói: "Hái quả thông, bị rớt xuống đó."
"Sao em biết được?"
Dường như theo phản xạ có điều kiện Triệu Xuân Lan buột miệng hỏi lại.
Thẩm Mỹ Vân: "Trong bọc áo quần của cậu ấy có một quả thông."
"Một nửa rơi ra ngoài."
Tại sao lại để ở trong bọc áo quần chứ?
Những người ở hiện trường đều biết, nhưng phàm là những người trèo lên cây hái quả thông, sau khi gặp phải quả thông đẹp, sẽ thích cất ở trong bọc áo quần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận