[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2212: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 7

Chương 2212: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 7Chương 2212: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 7
Tiểu Hầu: "Là mượn đó, một cái vại tráng men này phải đặt cọc năm hào."
Năm hào cũng chính là hai đồng rưỡi, ăn xong rồi phải trả lại, cậu ta cũng tính luôn cả phần ăn của tài xế vào.
Hóa ra là như vậy.
Có thức ăn rồi nên mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng trực tiếp ngồi ở bên lê đường bắt đầu ăn uống, cháo nóng hổi rơi xuống bụng xong thì dạ dày bọn họ cũng ổn định được vài phần.
Tài xế thì đi lên xe nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại bốn người Thẩm Mỹ Vân, mắt thấy khách cũng bắt đầu rời đi hết rồi.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới nói: "Chờ đến lát nữa chúng ta tính toán lại sổ sách."
"Xem đã bán được bao nhiêu tiền rồi."
"Nghe nói ở đây mọi người có bán đồng hồ đeo tay điện tử có màu sắc rực rỡ đúng không?" Bọn họ ăn mặc rất đẹp đẽ, có người có kiểu tóc học sinh, có người lại thắt hai bím tóc đuôi sam, trông cực kỳ trẻ trung duyên dáng.
Thỉnh thoảng thì vẫn có lẻ tẻ vài người đến.
Lúc đó cũng vì có quá nhiều người nên bọn họ cũng bận rộn nên không có kịp kiểm tra, chỉ cần số tiền khách hàng đưa tới đủ rồi thì bọn họ sẽ trực tiếp bỏ vào túi. Vì vậy, lúc này khi đếm tiền thì nó đã được bọc chặt trong một chiếc túi, gân như sắp tràn cả ra ngoài.
Sáng nay Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử chịu trách nhiệm bán hàng, trong khi đó Thẩm Mỹ Vân và Tiểu Hầu thì chịu trách nhiệm thu tiền.
Với câu nói này của cô thì Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh cũng lập tức gật đầu, còn cả Tiểu Hầu nữa, ba người bọn họ cùng nhau vây quanh Thẩm Mỹ Vân.
Lúc này nhắc đến chuyện này, Thẩm Mỹ Vân mở túi, vừa mới chuẩn bị đếm tiền thì lại thấy có vài nữ đồng chí trẻ tuổi bước đến. Cũng chỉ có trong giờ nghỉ trưa này thì trên cơ bản mọi người một là ăn hai là nghỉ ngơi nên ngay cả trước cửa vào của cao ốc bách hóa cũng trở nên rất vắng vẻ.
Bọn họ đã bán được chừng khoảng một rương vào buổi sáng hôm nay, hiện tại mới lấy ra một cái rương mới.
Nói rồi cô và Diêu Chí Anh mới đến tiếp đón bọn họ.
"Mọi người muốn mua đồng hồ đeo tay điện tử có màu sắc rực rỡ sao?" Thẩm Mỹ Vân trực tiếp kéo ra một rương hàng nữa, tổng cộng có bốn rương chứa đồng hồ đeo tay điện tử màu sắc sặc sỡ.
Thẩm Mỹ Vân thoáng chốc ngừng đếm tiền, cô buộc túi lại rồi giao cho Tiểu Hầu, dặn dò: "Giữ nó cho cẩn thận."
Bọn họ bị sự đa dạng này làm cho kinh ngạc, có những chiếc màu hồng, có chiếc lại mang màu xanh mà trước kia bọn họ chưa từng thấy bao giờ.
Vừa mới lấy ra một rương này.
Mấy nữ đồng chí trẻ tuổi lập tức trầm trồ: "Ôi trời, có nhiều đến như vậy sao."
"Mọi người nhìn xem, tất cả đều mới tinh, vẫn còn lớp ny lon còn nguyên vẹn bên ngoài." Những chiếc đồng hồ đeo tay điện tử mới tinh đều có một lớp nylon bọc bên ngoài để ngăn dấu vân tay bị in lên mặt đồng hồ và cũng để giữ cho nó sạch sẽ.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu nói: "Toàn bộ đều là mẫu mới nhất từ nhà máy đó. Mọi người thấy có mẫu nào ưng ý không?"
Thẩm Mỹ Vân cũng đồng tình: "Đúng vậy."
Ban đầu cô còn muốn nói mười lăm đồng, nhưng sau đó thống nhất giá cả xong thì đã quyết định tất cả đều có giá là mười ba đồng.
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Mười ba đồng."
"Chiếc này bao nhiêu tiên vậy?"
"Rẻ quá, rẻ hơn nhiều so với đồng hồ được bán trong cao ốc bách hóa."
Một nữ đồng chí với hai bím tóc đuôi sam trực tiếp cầm lấy một chiếc đồng hồ có màu đỏ rực rồi đeo vào. Cổ tay cô ấy trắng nõn nên đeo lên trông rất đẹp.
"Chúng tôi muốn mua thêm, cô có thể chiết khấu cho chúng tôi được không?"
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Đây đã là giá rẻ nhất rồi. Chúng tôi chỉ lãi được vài hào cho mỗi chiếc thôi." Cô trợn mắt nói dối, hiện tại cô cũng đã dày công tôi luyện được kỹ năng này rồi.
Cái này —
Mắt thấy không thể trả giá được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận