[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 636: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không †

Chương 636: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không †Chương 636: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không †
Đúng lúc trời chuẩn bị đổ mưa. Cuồng phong nổi lên.
Thiếu nữ cưỡi heo gào thét đến.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô bóp bàn tay đang ngứa ngáy của mình: "Xuống đây."
Chỉ hai chữ đơn giản lại khiến cho Miên Miên trước đó còn đang hết sức ngông cuồng nháy mắt bình tĩnh lại, cô bé cưỡi trên người heo, vỗ đầu Tiểu Trường Bạch: "Trường Bạch, Trường Bạch, mi dừng lại đi, mẹ gọi ta xuống."
Cũng không biết là do tác dụng tâm lý, hay là Tiểu Trường Bạch nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Nó cũng từ tốc độ gào thét ban đầu dần chậm lại.
Một lát sau, biến thành đi chậm rì rì, Miên Miên không chịu xuống, cưỡi trên người Tiểu Trường Bạch đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
"Mẹ, con biết lỗi rồi."
Mặt Thẩm Mỹ Vân vô cảm nhìn cô bé, không nói lời nào.
Cô bé đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, kéo vạt áo cô, định làm nũng lừa gạt cho qua.
"Mẹt"
Nụ cười trên mặt Miên Miên tắt dần, cuối cùng sau khi do dự một lát, cuối cùng cũng nhảy xuống khỏi Tiểu Trường Bạch.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé, vẫn không nói lời nào.
Cô bé ngước đôi mắt long lanh nhìn cô: "Mẹ, mẹ xem con cao đến ngực mẹ rồi này, mẹ có thấy con cao hơn không?"
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi lo lắng.
"Con bị ép. Con gái vẫn luôn thông minh hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, nhưng khi cô bé dùng những chiêu trò này để ngụy biện cho bản thân mình, thì trong lòng Thẩm Mỹ Vân không vui vẻ chút nào.
"Nhưng Tiểu Trường Bạch nhất quyết muốn con cưỡi nó, con không còn cách nào khác."
"Sai ở đâu?"
Cô vừa gọi như vậy, Miên Miên lập tức đứng thẳng người, thậm chí còn buông vạt áo Thẩm Mỹ Vân ra, không làm nũng nữa.
"Mẹ, con biết sai rồi."
"Thẩm Miên Miên."
Miên Miên cúi đầu: "Con không nên biết rõ là cưỡi heo rất nguy hiểm nhưng vẫn muốn cưỡi heo, không nên biết rõ là đã làm sai mà vẫn ngụy biện với mẹ."
"Chú ấy gãy chân không nhúc nhích được hơn một tháng, con biết không?"
"Có nhớ chú Hầu Đông Lai của con không?"
Miên Miên không nói lời nào.
Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi: "Con biết nếu như lúc Trường Bạch đang chạy nhanh mà con rơi xuống sẽ có hậu quả gì không?"
Miên Miên gật đầu.
Đứa nhỏ này cái gì cũng biết.
Miên Miên: "Biết."
"Vậy con có biết, nếu như con rơi từ trên người Trường Bạch xuống, tất cả xương trên cơ thể đều có thể gặp nguy hiểm không?"
Miên Miên cúi đầu nhìn mũi chân không nói lời nào.
Cô bé biết, nhưng cô bé vẫn muốn chơi.
Không biết qua bao lâu, cô bé nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân, lắc nhẹ: "Mẹ, con không cưỡng lại được, sau này... "Sau này con vẫn muốn cưỡi."
Hu hu hu, mặc dù biết là sai, nhưng lúc cưỡi Trường Bạch chạy trên cỏ rất vui.
"Mẹ, con rất vui."
Nghe con gái nói như vậy, ngàn lời dạy dỗ của Thẩm Mỹ Vân lại không thốt ra vào giờ khắc này được.
Cô hít sâu một hơi: "Vậy té xuống thì làm sao?"
"Vậy có thể nhờ ba làm cho con một sợi dây an toàn không?"
Miên Miên vắt óc suy nghĩ, muốn nghĩ ra một biện pháp thật vẹn toàn.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
"Giống như lúc mới học trượt tuyết vậy, chỉ cần đặt an toàn lên hàng đầu là được, đúng không mẹ?”
Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn sinh động trông đợi nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Cái này làm cho Thẩm Mỹ Vân không biết phải nói thế nào?
Cô thở dài: "Con tự thương lượng chuyện này với ba đi, ba có làm hay không là chuyện của ba, con không được phép ép buộc ba làm cho con."
Miên Miên gật đầu, giơ ngón út ra định trả giá: "Vậy mẹ, một tuần mẹ cho con cưỡi heo một lần có được không?"
Thẩm Mỹ Vân lập tức vạch trần ý đồ của cô bé.
"Con đã thương lượng với ba xong rồi sao?"
"Ba có đồng ý làm đai an toàn cho con hay không?"
Miên Miên bị mẹ vạch trân cũng không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại còn ôm mặt cười: "Mẹ, nhất định ba sẽ đồng ý."
"Tại sao?"
"Bởi vì ba thích mẹ, cho nên ba cũng thích con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận