[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1849: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Xuyên Không 2

Chương 1849: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Xuyên Không 2Chương 1849: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Xuyên Không 2
Khi nhìn thấy Quý Trường Tranh dắt Thẩm Mỹ Vân, thoải mái đi theo phía sau sóc béo, anh ấy lập tức biết vì sao là lạ.
Bởi vì, anh ấy giống như là một cu li, mà Quý Trường Tranh là tới dẫn theo vợ đi thong dong ngắm cảnh.
Hết lần này tới lần khác, cu li này vẫn là chính vị trí anh ấy lựa chọn.
Trần Viễn thở dài, nắm tay Tống Ngọc Thư, theo sát phía sau, Tống Ngọc Thư nghe anh ấy thở dài, không hiểu ra sao: "Có phải quá nặng hay không?"
"Vẫn được.' Túi hạt tầm năm mươi cân, anh ấy vẫn cõng được, dù sao, lúc huấn luyện anh ấy đã từng phải mang đồ một trăm cân.
Tống Ngọc Thư gãi lòng bàn tay anh ấy: "Anh toàn thích cậy mạnh thôi." Rõ ràng hai người mỗi người một nửa sẽ đỡ mệt hơn bao nhiêu, phỏng chừng mỗi người cũng chỉ mang ba mươi cân.
Trần Viễn: "Cậu ấy là em trai."
Quý Trường Tranh quay đầu lại, ánh mắt tối sâm lại.
Khỉ con đi lên chính vào lúc này, vừa lên, nó lập tức theo bản năng bịt mũi: "Thật hư hỏng."
Quý Trường Tranh lúc này mới không so đo với anh ấy, đương nhiên, sự thật cũng đúng là như thế, từ thân phận thân thích của Thẩm Mỹ Vân mà tính, anh ấy đúng là em trai của Trần Viễn.
Nó mượn độ mạnh yếu của lùm cây, hai ba cái lập tức bò lên, chỉ là, sau khi leo lên thật sự phạm vi phải tìm quá lớn.
Sóc béo sau khi đi về phía trước một khoảng, dừng lại ở một nửa sườn núi nho nhỏ, bởi vì dốc đứng, cho nên bình thường trên cơ bản không ai sẽ đi đến nơi này.
Đây mới là nguyên nhân Quý Trường Tranh không thèm so đo với anh ấy.
Nó lập tức ngửi ngửi xung quanh, dùng sức ngửi ngửi, cuối cùng xác định một chỗ, bắt đầu đào xuống.
Trần Viễn mặt không đổi sắc: "Làm anh phải nhường em."
Hai cái con vật nhỏ giống như hai cái xẻng sắt, đào rất nhanh, rất nhanh đào từ sâu bên trong lớp đất phía dưới, đào ra một rễ cây màu vàng.
Mày mới hư hỏng, cả nhà mày đều hư hỏng.
Mắng xong, nó mới phản ứng lại, khỉ con là một con khỉ cô đơn, nó không có gia đình, sóc béo không muốn để ý đến nó, lập tức tiếp tục bận rộn.
Sóc béo: "..."
Trần Viễn đo độ dốc: "Tối thiểu 70 độ, hơn nữa còn có băng kết tinh bên trên, em đi lên dễ ngã."
Người phía dưới đều vui vẻ theo.
"Chị đi lên xem thử."'Tống Ngọc Thư dẫn đầu nói.
Là đào ra nhân sâm rồi hả?
Nếu ngã từ trên xuống, bét nhất cũng bị gãy xương.
Chắc chắn rồi.
Cô ấy vẫn sẽ năn nỉ một chút, bởi vì Tống Ngọc Thư biết, nếu cô ấy đang tiếp tục làm vậy, đối phương sẽ đáp ứng.
Nhưng khi ở trước mặt Trần Viễn, tính tình của cô ấy có đôi khi giống như một đứa trẻ, cho dù là biết cái kia không tốt, bị Trân Viễn từ chối.
Bình thường Tống Ngọc Thư là một người rất bình tĩnh, không, phải nói là cô ấy làm việc, quả thực là một cô gái độc lập mạnh mẽ.
Có chút giống như cưng chiều và bao dung bâtd nguyên tắc.
Lúc này Tống Ngọc Thư đã bỏ đi ý định trong đầu, cô ấy vẫn muốn đi nên năn nỉ: "Anh đỡ em nhé?"
Trần Viễn lúc trước còn kiên định từ chối, bây giờ tính tình mềm mại thoả hiệp; "Được rồi, vậy anh đỡ em lên." Sau khi nhận được câu trả lời này, mặt mày Tống Ngọc Thư nhất thời trở nên hớn hở, lúc này kéo cánh tay Trần Viễn lắc lư.
Làm Thẩm Mỹ Vân nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm, thừa dịp hai người leo dốc, cô chọc chọc cánh tay Quý Trường Tranh: "Từ khi nào anh trai em lại dễ nói chuyện như vậy?”
Trong ấn tượng của cô, Trần Viễn là một người có tính nguyên tắc rất mạnh.
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Có thể đây là sức mạnh của tình yêu?"
Dù sao anh cũng cảm thấy Trần Viễn hiện tại như là đã thay đổi thành một người khác so với trước kia.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Đoán chừng là vậy."
"Vẫn là chị dâu của em lợi hại, có thể biến một người đàn ông cứng rắn như anh em thành một người dịu dàng như vậy."
Đây coi như là có bản lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận