[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1985: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 1

Chương 1985: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 1Chương 1985: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 1
Trại chăn nuôi Cáp Nhĩ Tân bây giờ đã đi vào hoạt động ổn định, sau hơn hai năm phát triển, trại chăn nuôi đã có quy mô một nghìn con lợn, hai nghìn con gà, ba nghìn con thỏ, thậm chí còn mở thêm một trại nuôi bò và một trại nuôi dê.
Bây giờ cũng đã có quy mô ban đầu.
Phải nói, trại chăn nuôi Cáp Nhĩ Tân quả thực có tiềm lực tài chính mạnh, với tốc độ này, không quá năm năm nó sẽ chiếm lĩnh thị trường của cả ba tỉnh Đông Bắc.
Cộng thêm trại chăn nuôi của Đồn trú Mạc Hà và đồn trú Thanh Sơn, chúng sẽ sớm chiếm lĩnh thị trường cả nước, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải tiếp tục phát triển.
Những người từng quản lý trại chăn nuôi đều biết, giai đoạn khó khăn nhất là lúc mới thành lập, sau khi đi vào hoạt động ổn định, về cơ bản nhân lực và quy trình đều đã thông suốt.
Cho nên công việc hiện tại của Thẩm Mỹ Vân là phân công nhiệm vụ hàng ngày, định kỳ xem số liệu, ngoài ra nếu vật nuôi trong trại xảy ra tình huống bất ngờ thì cô cần đưa ra ý kiến chỉ đạo, thời gian còn lại thì cô có thể tự do sắp xếp.
Do đó, giờ giấc làm việc của cô khá linh hoạt.
Vừa hay lúc này cô vê nhà nghỉ ngơi, nghe thấy điện thoại trong nhà reo cô lập tức tiện tay nhấc máy.
"Mẹ gọi điện báo cho con biết trước, đừng giống mẹ, trực tiếp đến nhà người ta hỏi han, rất ngại." Lúc làm thì không thấy gì, sau khi làm xong bà ấy mới giật mình nhận ra đối phương không phải học sinh của mình, hỏi han như vậy trước khi có kết quả quả thực không lịch sự.
"Mỹ Vân."
Cơ bản mỗi lá thư có thể dài đến mười mấy trang giấy.
Trần Thu Hà sống rất tiết kiệm, bình thường ít khi gọi điện thoại cho Thẩm Mỹ Vân, bà ấy cảm thấy cước điện thoại quá đắt, nên phần lớn đều viết thư cho con gái.
"Mẹ, là con, có chuyện gì vậy ạ?”
"Kỳ thi đại học đã kết thúc, sáng nay mẹ có hỏi thăm mấy đứa trẻ nhà họ Quý và Ôn Hướng Phác, mấy đứa trẻ nhà họ Quý thi không tốt lắm, nhưng thằng bé Hướng Phác rất tự tin, xem ra tương lai rất triển vọng."
Giọng nói của Trần Thu Hà vang lên:
Trân Thu Hà đáp: "Mọi thứ đều ổn, công việc của ba con thuận lợi, công việc của mẹ cũng đi vào quỹ đạo, chỉ có cậu con, mẹ đã tìm cho cậu ấy một công việc ở phòng bảo vệ của trường mẹ, hàng ngày có thể cùng mẹ đi làm."
"Nhà mình mọi thứ vẫn ổn chứ?" Cô ở xa, bây giờ bố mẹ lại vê Bắc Kinh, không giống như trước kia ở Mạc Hà muốn về thăm cũng dễ.
Bây giờ muốn về nhà một chuyến phải đợi con gái nghỉ học, Quý Trường Tranh nghỉ phép hoặc là bản thân cô được nghỉ, muốn cả ba điều kiện này trùng khớp với nhau là vô cùng khó.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Vâng ạ, mẹ, con biết rồi ạ."
Nghe vậy, Trần Thu Hà cũng yên tâm: "Không biết A Viễn và Ngọc Thư thế nào rồi?"
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Vẫn khỏe ạ."
Cô luôn báo tin vui, không báo tin buồn, nhưng hiện tại đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc, quả thực không có gì phải lo lắng.
"Còn con, Trường Tranh và Miên Miên vẫn khỏe chứ?"
Hai người họ vẫn đang ở Mạc Hà.
"Biết các con đều ổn là được rồi, ở nhà tự chăm sóc bản thân nhé."
Đương nhiên, Thẩm Mỹ Vân cũng gần như vậy.
Tống Ngọc Thư cũng là kiểu người tiêu hết tiền lương hàng tháng.
"Anh trai và chị dâu ở Mạc Hà chắc là sống tốt, mấy ngày trước chị dâu còn gọi điện cho con, nói chị ấy được tăng lương, sẽ dẫn con đi ăn ngon." Trần Thu Hà vốn định hỏi xem Ngọc Thư có thai chưa, nhưng nghĩ lại lời A Viễn nói trước đây, bà ấy đành nuốt câu hỏi vào trong.
Thẩm Mỹ Vân cầm ống nghe, một tay rảnh rỗi quấn dây điện thoại, dây điện thoại vốn đã xoăn lại càng xoắn chặt hơn.
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng: 'Mẹ cũng vậy ạ."
Cúp máy xong, cô nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, chìm vào suy tư.
Buổi trưa khi Miên Miên về nhà, Thẩm Mỹ Vân kể với con bé chuyện Ôn Hướng Phác thi đại học rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận