[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 481: Ngày Thứ Năm Mươi Mốt Xuyên Không 3

Chương 481: Ngày Thứ Năm Mươi Mốt Xuyên Không 3Chương 481: Ngày Thứ Năm Mươi Mốt Xuyên Không 3
Dù là Quý Minh Viễn mười tuổi hay Quý Minh Viên sáu mươi tuổi, tính cách trong xương cốt vẫn không thay đổi, khi có được thứ mình muốn từ Thẩm Mỹ Vân.
Cậu ta liền đi cảm ơn đối phương.
Cho dù cơ thể mình lúc này không thích hợp để đứng dậy, nhưng cậu ta vẫn chọn cách cảm ơn đối phương.
Thẩm Mỹ Vân thấy khóe mắt mình giật giật, ấn cậu ta xuống: "Được rồi, cháu vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến khi cơ thể khỏe lại rồi hãy nói."
Quý Minh Viễn cười khổ: "Không sao, cháu chỉ bị ngã ở đầu, cơ thể vẫn ổn"
Chỉ là mấy chục năm không có cơ thể, đột nhiên lại có thêm một cơ thể, khiến Quý Minh Viễn thực sự có chút không thích ứng.
Thấy cậu ta không sao, Thẩm Mỹ Vân mới ngồi xuống, cô hỏi: "Sau khi biết được sự thật, cháu định đối xử với Lâm Lan Lan như thế nào?"
Câu hỏi này khiến Quý Minh Viễn bối rối.
Kiếp trước cậu ta không không tận hiếu với người lớn trong nhà họ Quý. Sau khi cậu ta chết, mẹ và ba cậu ta đã rất lâu không thể vượt qua.
Kiếp trước mình trở nên như vậy, mình có lý do, Lâm Lan Lan cũng có lý do, nhưng để cậu ta trả thù Lâm Lan Lan.
Đây là do tính cách, cho dù là hai kiếp, Quý Minh Viễn cũng không thay đổi được tính cách do dự này.
Là thực sự không làm được.
Trả thù Lâm Lan Lan mới năm tuổi, Quý Minh Viễn phát hiện mình vẫn không làm được.
Cậu ta suy nghĩ một lúc: "Sau khi tham gia hôn lễ của thím và chú Út, cháu sẽ trở về Bắc Kinh." Đối xử như thế nào?
Trong số rất nhiều người này, có người đã dần vượt qua nỗi buồn, Quý Minh Viễn vui mừng thay họ, nhưng chú Út của cậu ta cả đời cũng không vượt qua được.
Sau đó em trai kết hôn, lập gia đình, có con, cha mẹ cậu ta cũng dần dần trở nên cởi mở hơn.
Còn có ông bà nội, sau khi biết tin cậu ta xảy ra chuyện, hai người vốn có sức khỏe tốt cũng sau lần lượt sinh bệnh rồi qua đời không lâu sau đó.
May nhờ có em trai ngày ngày lấy lòng hai ông bà, mới làm cho cha mẹ cậu ta từ từ thoát khỏi nỗi đau mất con.
Nghĩ đến đây.
Nguyện vọng duy nhất của Quý Minh Viễn trước khi trở vê Bắc Kinh là thấy chú của mình kết hôn, có người bên cạnh bầu bạn.
Bởi vì kiếp trước chú của cậu ta đã sống quá khổ.
Anh cô đơn một mình, cô đơn đến già.
Quý Minh Viễn ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mỹ Vân, vẫn là khuôn mặt ôn hòa như vậy, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần tang thương và từ ái: "Thím, chú của cháu là người ngoài lạnh trong nóng, tấm lòng rất tốt, sau này hai người kết hôn phải sống thật hạnh phúc nhé."
Bậc trưởng bối mong muốn con cháu sống tốt, đây là điều rất tự nhiên.
Quý Minh Viễn nghĩ, mặc dù cậu ta không thông minh, nhưng sống lâu lên lão làng, người tám mươi tuổi rồi, chẳng phải là bậc trưởng bối sao.
Muốn Quý Trường Tranh hạnh phúc, muốn cô đối xử tốt với Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ: "Không, Quý Minh Viễn, cháu không phải là cháu của Quý Trường Tranh sao? Sao lại dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để căn dặn vậy."
Bây giờ nhìn chú của mình giống như mới mười tuổi, chẳng phải là bậc trưởng bối Sao. Chú của cậu ta kiếp trước đã khổ cả đời, kiếp này có thể gặp được người mình thích để kết hôn, thực ra là một chuyện rất may mắn.
Chỉ là, Quý Minh Viễn không dám nói những lời này trước mặt Quý Trường Tranh, nếu nói ra, Quý Minh Viễn dám nói, chú của cậu ta chắc chắn sẽ đánh cậu ta một trận. Sau đó nói thêm câu một ngày là chú, cả đời là chú, ' bất kể cậu ta bao nhiêu tuổi, cậu ta cũng chỉ là cháu trai lớn.
Nghĩ đến đây.
Quý Minh Viễn không nhịn được mím môi cười: "Tóm lại nhìn thấy hai người sống hạnh phúc, cháu vui lắm."
"Sau khi tham gia xong hôn lễ của hai người, cháu sẽ trở về thủ đô. Kiếp này nếu không có gì ngoài ý muốn, cháu sẽ không đến Mạc Hà nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận