[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 934: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 2

Chương 934: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 2Chương 934: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 2
Hơn mười năm tiếp theo, sinh con lại chăm con, xuống đồng làm việc kiếm tiền, chăm sóc chồng hầu hạ người già trong nhà.
Những cuộc sống này về cơ bản đều là liếc mắt một cái có thể nhìn thấy kết cục.
Ngân Hoa được Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt, cô bé ngơ ngác nhìn cô: "Dì Thẩm, dì thật dịu dàng"
Hơn nữa tay dì Thẩm cũng rất mịn màng tỉnh tế, cũng không làm mặt cô bé bị xót.
Thẩm Mỹ Vân cười cười nhưng không nói gì.
"Ước gì sau này cháu giống như dì thì tốt rồi."
Ngân Hoa ngơ ngác nói.
Trong lòng cô bé yên lặng định ra một mục tiêu nhỏ, dì Thẩm chính là tấm gương của cô bé, co bé muốn trở nên dịu dàng, muốn biết chữ, muốn biết đọc, muốn thi đại học.
Mãi đến khi Chu Vệ Dân tới chọn lúa mì trở về, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, sắc trời cũng tờ mờ sáng lên.
Ngân Hoa gật gật đầu, động tác trong tay cũng càng ngày càng nhanh nhẹn, cô bé chỉ có thể làm xong công việc trước mắt, mới có thể dành ra thời gian để học tập.
Thẩm Mỹ Vân phụ trách bó lúa mì.
Chỉ cần phía trước có người cắt lúa mì thả xuống, Ngân Hoa lập tức chạy tới, lập tức thu gom lúa mì lại.
Ngân Hoa và Thẩm Mỹ Vân phối hợp rất ăn ý, hai người không chỉ phụ trách bó lúa mì cho ba người Trần Thu Hà nà còn giải quyết tất cả lúa của những người cắt lúa mì khác.
Hai người phối hợp khăng khít.
Thẩm Mỹ Vân cổ vũ cô bé: "Cháu sẽ làm được." Giống như chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, anh tôi lập tức già đi rất nhiều tuổi. Thật sự không giống như bộ dáng lúc trước lần đầu cô gặp ở trạm xe chút nào.
Nói thật, nếu không phải là người hay đối phương có phát ra âm thanh, Thẩm Mỹ Vân thật đúng là không nhìn ra người trước mặt này là Chu Vệ Dân mà cô quen biết.
Đối phương dường như gầy đi không ít, là loại gây gò khiến sắc mặt cũng thô ráp theo, hai đầu lông mày mang theo ưu sầu không tan ra được, vị trí hai bên thái dương còn mọc tóc màu trắng.
Ước chừng có thể nhìn thấy một bóng lưng lờ mờ.
Chu Vệ Dân gật gật đầu: "Thanh niên tri thức Thẩm, cô cũng tới hỗ trợ sao?"
Cực kỳ giống thế hệ trước đã trải đời nhiều năm, tang thương trên mặt cũng không che được.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Thanh niên tri thức Chư?”
Khi đó Chu Vệ Dân còn ôm hy vọng đối với nông thôn, ngoại trừ tuổi trẻ, nói anh tôi phong nhã hào hoa cũng không quá đáng, nhưng bây giờ anh tôi như lại giống như một người trung niên đã già rồi.
Lời còn chưa dứt, đã bắt đầu nhặt lúa mì, người khác một lần nhặt hai bó lúa mì, nhưng Chu Vệ Dân lại một lần nhặt tận bốn bó.
Ngân Hoa bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lúc trước thanh niên tri thức Chu còn đến căn cứ thủy lợi làm việc, nghe nói đi đào bùn sông, chuyển đá, một lần hơn một trăm cân."
Nói xong, anh tôi trực tiếp gánh đòn gánh, ở hai bên đòn gánh treo hai bó lúa mì, chợt biến mất ở trong ruộng lúa mì.
"Cũng được, có thể tiếp nhận."
Chu Vệ Dân lắc đầu, gánh đòn gánh đứng lên để điều chỉnh, lắc lư di chuyển hai bước chân đầu tiên, sau đó lập tức ổn định bước chân.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Thanh niên tri thức Chu, thế này có phải quá nhiều hay không?” "Ba cháu cũng đi, nhưng mới làm hai ngày, ba cháu đã không làm được việc này, ông ấy trở về, sau khi ông ấy trở về chỉ còn lại một mình thanh niên tri thức Chu bận rộn. Anh ấy làm gần hai tháng, nghe mẹ cháu nói, anh ấy kiếm được rất nhiều tiền."
Đương nhiên lúc mẹ cô bé nói lời này, không thể không mắng ba cô bé là tên vô dụng một trận.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Thanh niên tri thức Chu cũng không có cách nào, ba anh ấy bị bệnh."
Lại nhắc đến chuyện đó.
Ngân Hoa đột nhiên nói một câu: "Ba anh ấy chết rồi."
"Hả?"
Lần này Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc, cô kinh ngạc nhìn Ngân Hoa: "Lời này cháu không thể nói lung tung đâu."
"Chết thật rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận