[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1121: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 8

Chương 1121: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 8Chương 1121: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 8
Thậm chí còn không đủ để nộp tiền viện phí.
Quý Trường Tranh: "Đây là thù lao mà ba nên nhận được, ba cứ giữ đi ạ."
Ba vợ cứu một mạng người, năm mươi đồng tiền này đã xem như ít rồi, nếu không phải trên trên người Lương Chiến Bẩm không có nhiều tiền lắm, thì sợ là sẽ đưa nhiều hơn nữa.
Thẩm Hoài Sơn nắm tiền, không nói chuyện.
"Ba, nếu ba không nhận, sợ là cả đời này Lương Chiến Bẩm và lão Hổ đều sẽ sống trong hổ thẹn mất."
Đây là lời nói thật.
Nghe vậy, lúc này Thẩm Hoài Sơn mới bỏ tiền lại vào túi.
"Thằng bé kia..."
Ở bên đại đội Tiền Tiến cũng là như vậy.
"Cho dù ở bộ đội thì cũng là như thế."
Nhưng nghĩ đến tình huống gia đình của lão Hổ mà Lương Chiến Bẩm đã kể, Thẩm Hoài Sơn lại không nhận nổi.
Đúng là như thế.
Đi quân y khám bệnh, không phải cũng cần trả tiền sao?
Ông ấy đã làm bác sĩ nhiều năm, lúc khám bệnh cho người nghèo trên cơ bản đều là miễn phí.
Quý Trường Tranh thấy ông ấy cất tiền đi, lúc này mới thở ra: "Bác sĩ khám bệnh xong thì phải được trả tiền, đây là chuyện đương nhiên, ba không cần cảm thấy bức rức trong lòng."
"Trên đường đến hợp tác xã cung ứng, mua chút đồ ăn cho Mỹ Vân và Miên Miên đi." Lời này rất trắng ra.
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, lúc này mới cất tiền đi.
"Ba, ba cũng không nghĩ xem dù cho có trả lại, thì bọn họ sẽ không nhận đâu, huống gì, mạng của lão Hổ, cũng đâu chỉ đáng năm mươi đồng."
"Cái đó không giống, đồ trong nhà là đồ trong nhà, đồ ba mua là đồ ba mua."
Trước kia là mua cho Mỹ Vân, sau này Mỹ Vân nuôi nấng Miên Miên, lại biến thành mua cho cả Miên Miên và Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh: "Trong nhà đều có cả rồi ạ."
Ông ấy làm ba làm ông đã quen rồi, mỗi lần về nhà, đều phải mua đồ ăn ngon cho mấy đứa bé.
Quý Trường Tranh không cãi lại ông ấy, sau khi lái xe tới cao ốc bách hoá, chỉ có thể để Thẩm Hoài Sơn xuống mua đồ.
Sau khi ra cửa về nhà, phải mua quà cho vợ con, học được rồi!
Quý Trường Tranh thấy vậy, như có chút đăm chiêu.
Như vậy là xem như mang cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một món quà nhỏ.
Dây cột tóc đỏ là cho Mỹ Vân, kẹp tóc con bướm là cho Miên Miên.
Anh nghĩ, ở điểm này thì anh không làm tốt bằng ba vợ.
Không trong chốc lát, Thẩm Hoài Sơn đã trở về, xách theo hai lon đồ hộp, hai bao bánh đào, còn có một sợi dây cột tóc màu đỏ, một kẹp tóc hình con bướm.
*
Doanh trại.
Thẩm Mỹ Vân còn đang lo lắng, sao lúc này mà đám người Quý Trường Tranh còn chưa trở vê.
Quý Trường Tranh dẫn Thẩm Hoài Sơn về đến nhà.
Khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn, cô còn tưởng là mình nhìn lâm, còn dụi dụi mắt: "Ba?"
"Ba, sao ba đến đây?"
Cô đi đến đón người, nhưng lại không giấu được nụ cười trên khuôn mặt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài Sơn đến doanh trại, cũng như đến nơi cô ở.
Lúc trước, không phải là không muốn gọi ông ấy và Trần Thu Hà đến đây, nhưng không chịu nổi hai người họ đều là người trung thực, cảm thấy giai cấp xã hội hiện tại không tốt, vậy thì không nên rời khỏi đội sản xuất.
Đỡ phải gây thêm phiền toái cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh.
Thẩm Hoài Sơn cũng đã lâu chưa gặp Thẩm Mỹ Vân, ông ấy nhìn đối phương từ xa, ánh mắt hiền lành: "Ba từ bệnh viện sang thăm con đây."
Thẩm Mỹ Vân kéo Thẩm Hoài Sơn vào nhà: "Phía bệnh viện sao rồi ạ?"
"Cứu được lão Hổ rồi."
Người trả lời chính là Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân thở phào một hơi: "Ba, đi nào, con dẫn ba đi xem nơi con ở trông như thế nào."
Cô kéo người tiến vào sân, như là một đứa trẻ có được một món đồ tốt, nôn nóng muốn chia sẻ món đồ yêu thích của mình với người lớn.
Thẩm Hoài Sơn thấy con gái mình rạng rỡ như vậy, không nhịn được cười cười.
Chỉ cần nhìn nụ cười trên khuôn mặt đối phương, là ông ấy đã biết, những ngày tháng con gái sống với Quý Trường Tranh, không tệ chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận