[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2117: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 2

Chương 2117: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 2Chương 2117: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 2
Cô bé xách theo một chiếc túi nhỏ màu trắng, tiện tay đeo lên cổ, buộc bừa tóc, dùng dây thun buộc tùy ý, trực tiếp chạy ra ngoài.
Nhẹ nhàng như một con nai nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên rời đi, không nhịn được xoa mặt mình, soi gương nhìn một chút: "Mình bắt đầu cằn nhẳn rồi sao?"
Hình như hoàn toàn là vô thức.
Cô ở trong gương, nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú. Nhưng đôi mắt ấy không còn sự ngây thơ của thời trẻ, giống như một dòng suối sâu, có thể bao dung tất cả.
Thẩm Mỹ Vân lẩm bẩm: "Thời gian không bỏ qua ai."
Con gái bắt đầu nói cô cằn nhẳn rồi.
Có nghĩa là, cô cũng không còn trẻ nữa.
Thiếu nữ nào đang tuổi xuân, chẳng phải đều e lệ, còn Miên Miên nhà bọn họ thì lại thẳng thắn, bộc trực.
Đợi Thẩm Mỹ Vân ra ngoài, bà nội Quý bên ngoài tò mò hỏi: "Thế nào? Hỏi rõ chưa?”
Cứ gọi anh Hướng Phác là anh ruột, ngay cả đánh răng cũng không kiêng dè, còn để đối phương lấy cốc nước cho.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Mẹ, chúng ta là người lớn đừng tò mò nữa, con thấy Miên Miên còn chưa hiểu chuyện đâu."
Rõ ràng là rất tò mò.
Nếu là trước mặt người mình thích, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện này.
Cũng đúng, Miên Miên sắp lên cấp ba rồi, cô là mẹ sao có thể trẻ trung được.
Trong đám trẻ này, dù sao bà nội Quý cũng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn Miên Miên, bà ấy cũng chưa từng thấy chàng trai nào đẹp trai hơn Ôn Hướng Phác.
Bà nội Quý nghe được câu trả lời này, còn có chút thất vọng: "Mẹ còn tưởng rằng hai đứa trẻ này đã nảy sinh tia lửa tình yêu chứ."
"Ngoại hình xứng đôi vừa lứa, nhìn là biết là trời sinh một đôi."
Không giống, không giống.
Sau khi bà ấy nói xong câu này, ông nội Quý liền chậm chạp bước ra từ trong phòng, ông ấy cau mày: "Sao tôi chưa từng nghe bà nói?"
Thẩm Mỹ Vân: "Miên Miên nhà con còn nhỏ mà."
Bà nội Quý: "Nhỏ gì chứ, cũng mười bốn rồi, theo tuổi mụ là mười lăm rồi, năm đó mẹ mười lăm tuổi đã biết hẹn hò đi xem phim rồi."
Dù sao hai đứa ở cùng nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy đã mắt rồi.
Theo như ông ấy biết, ông ấy luôn là mối tình đầu của bà nội Quý.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh này, có chút dở khóc dở cười.
Thời thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, làm sao hẹn hò với người ta được.
Lúc bà ấy kết hôn với ông nội Quý, bà ấy đã mười chín tuổi rồi.
Bà nội Quý cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa hay bị ông nội Quý nghe thấy, bà aasy cười: "Ai bảo năm đó tôi còn chưa quen ông chứ."
Trong lòng ông nội Quý không thoải mái, ông ấy ghen, nhưng không chịu nói, kéo bà nội Quý vào phòng nói chuyện.
Già rồi mới biết bà nội Quý thời trẻ còn từng hẹn hò đi xem phim với người khác.
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Hướng Phác, Miên Miên thuận lợi vào trường Trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa, có người quen thật sự là dễ làm việc, cô bé vừa vào trường cùng Ôn Hướng Phác, bảo vệ ở cổng trường đã chào hỏi: "Thầy Ôn."
Tiếng "thầy Ôn" này, khiến Miên Miên cũng sững sờ, thật sự là Ôn Hướng Phác còn quá trẻ, cậu vẫn còn là một thiếu niên.
Sao lại bị người ta gọi là thầy? Ôn Hướng Phác gật đầu với bảo vệ, đợi đến khi vào trong mới giải thích với Miên Miên: "Anh đến dạy thay đàn anh của anh một thời gian, cho nên bọn họ mới gọi anh là thầy Ôn."
Đừng nói là dạy thay một thời gian, cho dù là dạy thay một ngày, cũng được người ta gọi là thầy.
Lần này Miên Miên hiểu.
Ôn Hướng Phác đưa Miên Miên đến đây không tìm ai khác, trực tiếp tìm đàn anh của cậu là Bạch Kiến Hoa, đối phương bây giờ vừa hay là chủ nhiệm giáo dục của trường Trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa.
Lúc anh đến, Bạch Kiến Hoa vừa tan học buổi tự học buổi sáng, anh ta là giáo viên phụ trách bộ môn vật lý, lúc này vừa chủ trì tiết tự học buổi sáng của học sinh, anh ta tan học về văn phòng đã nhìn thấy Ôn Hướng Phác dẫn theo một cô bé đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận