[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2408: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 7

Chương 2408: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 7Chương 2408: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 7
Em gái Minh Chiêu Đề, Thẩm Mỹ Vân cùng Cao Dung thật đúng là không biết.
Minh Chiêu Đề lập tức giải thích: "Em gái em tên là Minh Phán Đễ, mồm mép nó rất khéo léo, có thể cãi nhau với mẹ em."
Cô ấy bổ sung một câu: "Còn có thể cãi thắng."
Ở trong mắt Minh Chiêu Đễ, em gái cô ấy là người giỏi nhất, có thể bật lại mẹ cô ấy.
Tuy rằng ý nghĩ này rất không tốt chút nào.
Thẩm Mỹ Vân và Cao Dung liếc nhau: "Gọi em gái em qua đây cho bọn chị xem."
Trong mắt Thẩm Mỹ Vân, có thể ở trong gia đình trọng nam khinh nữ cực độ kia, một thiếu nữ có thể phản kháng lại mẹ mình, hơn nữa có thể phản kháng thắng, bất kể như thế nào mà nói, cô ấy đều rất dũng cảm.
Sau khi nhận được lời này, Minh Chiêu Đề lúc này nhanh chóng lên tiếng: "Hiện tại em trở về gọi con bé luôn được không?"
Nghe được động tĩnh Minh Phán Đễ thò đầu ra nhìn thoáng qua, cô ấy nhớ rõ chị hai phải mười hai giờ mới tan làm, lúc này vừa mới mười một giờ, cô ấy vừa mới bắt đầu nấu cơm.
Thẩm Mỹ Vân liếc nhing Cao Dung, dù sao, Minh Chiêu Đễ là người của xưởng may.
Trong nhà chỉ có em gái đang nấu cơm, ba em gái nhỏ hơn thì phân biệt phụ bếp, về phần em trai duy nhất thì được mẹ mang theo cùng đi làm.
Minh Chiêu Đễ được cho phép sau đó chạy thật nhanh, cô ấy chính là người địa phương, trong nhà ở Sa Hà, cô ấy là con thứ hai trong nhà, cô ấy nói Phán Đễ là em gái của cô ấy. Sau khi cô ấy chạy về, nhìn xung quanh một chút, mẹ đang đi sang nhà hàng xóm giặt quần áo thuê, còn chưa trở về.
Cao Dung gật đầu: "Đi đi, vừa vặn cũng đến trưa rồi." Không bao lâu nữa sẽ tan tâm ăn cơm.
"Chị hai, sao chị lại về lúc này?" Cô ấy thấp giọng hỏi.
Minh Chiêu Đề: "Đúng."
Hiện tại công việc khó tìm, Phán Đễ đã mười bảy tuổi, cũng chưa có công việc đàng hoàng, chỉ có thể ở nhà nấu cơm cho người trong nhà.
Minh Phán Đễ vừa nghe, mặt mày hớn hở: "Xưởng may của các chị tuyển nhân viên?"
Minh Chiêu Đễ hào hứng nói: "Đừng nấu cơm, bà chủ chị muốn tìm nhân viên, chị vừa giới thiệu em, Phán Đễ, em theo chị đi qua, hiện tại bà chủ muốn gặp em."
"Có lý."
Minh Chiêu Đễ không né tránh, ăn đến mức đầy cả miệng, cô ấy bất đắc dĩ nói: "Phán Đễ, em lại trộm lấy trứng chim cút trong nhà luộc lên ăn, đến lúc đó mẹ biết sẽ lại mắng."
Minh Phán Đề cảm thấy không sao cả: "Mắng thì mắng, dù sao trên người em lại chẳng mất miếng thịt nào, nhưng mà chị hai, chị ăn trứng vào trong miệng, sau này cungx thành thịt trên người chị thôi mà.”
Minh Phán Đề tại chỗ ném thìa một cái, đào ra một cái trứng chim cút từ trong nồi, lột ra, nguyên miếng nhét vào trong miệng Minh Chiêu Đễ.
Minh Phán Đễ từ nhỏ đã biết mồm mẹp ngụy biện, Minh Chiêu Đễ nói không lại, trong miệng cô ấy còn mang theo mùi trứng cút: "Còn em ăn chưa?"
Nhắc tới cái này, Minh Phán Đễ lập tức tức giận: "Làm như chúng ta là con nhặt về không bằng."
Minh Chiêu Đề vỗ đầu cô ấy: "Chỉ có em lá gan lớn, mẹ biết lại sẽ khóc trời gọi đất."
Cô ấy nấu cơm, không chỉ mình có thể ăn vụng một chút, ngay cả chị hai cũng có thể, về phần hai người phản bội là hai em gái út, cô bé sẽ không cho.
Đây là việc có nhiều lợi ích nhất.
Minh Phán Đề cảm thấy không sao cả, rửa mặt một cái, buộc toàn bộ tóc lên, lộ ra cái trán trơn bóng, lông mày nhướng lên, mang theo vài phần xảo quyệt: "Khóc thì khóc thôi, cũng không thể để trứng thịt trong nhà đều cho thái tử kia ăn."
Minh Phán Đễ đắc ý nói: "Đương nhiên, nếu không chị hai cho rằng, vì sao em muốn cướp việc nấu cơm trong nhà chứ?"
Trong nhà người hay phản kháng ba mẹ nhất, chính là con gái thứ ba Minh Phán Đễ, một người hận không thể đập đổ toàn trường.
"Đi thôi đi thôi, em vẫn phải ra ngoài tìm việc, tìm được việc rồi, chuyện đầu tiên em làm sẽ là dọn ra ngoài ở. Em không muốn ở trong cái nhà này nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận