[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1856: Ngày Thứ Hai Trắăm Mười Xuyên Không 9

Chương 1856: Ngày Thứ Hai Trắăm Mười Xuyên Không 9Chương 1856: Ngày Thứ Hai Trắăm Mười Xuyên Không 9
Thẩm Mỹ Vân luôn thông suốt như vậy, dăm ba câu là có thể giải quyết vấn đề trong lòng Triệu Ngọc Lan.
Điều này làm cho Triệu Xuân Lan tới thăm Thẩm Mỹ Vân khi biết cô trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm theo, Ngọc Lan là em gái của cô ấy, cô ấy so với ai khác đều biết khúc mắc của em gái nhà mình, chính là người nhà mẹ đẻ.
Một đám người hút máu, là sự tôn tại mà cô ấy không cách nào tiêu tan.
Triệu Xuân Lan vừa tiến vào, xách theo một túi lê đông lạnh tươi đi vào, đặt lên bàn, chợt nói: "Chị hiểu loại khúc mắc này của Ngọc Lan, còn muốn Mỹ Vân ra tay, những người khác chúng ta nói cái gì cũng vô dụng."
Thẩm Mỹ Vân đội mũ cao không nhịn được bật cười: "Cũng đúng."
"Vốn là như vậy." Triệu Xuân Lan nhéo cánh tay Triệu Ngọc Lan: "Con nhóc chết tiệt này, chị khuyên thế nào cũng vô dụng, coi như không có người nhà kia, nó lại nghe mãi không lọt, em nhìn xem, mới nói hai câu, em nhìn xem giữa lông mày Ngọc Lan, có phải đã không còn hơi thở u ám rối rắm kia hay không?
Vừa nói, Thẩm Mỹ Vân thật đúng là quan sát được, lúc trước Triệu Ngọc Lan vừa mới tiến vào là u ám nặng nề, lúc này nhìn rõ ràng tươi tắn hơn rất nhiều.
"Thật đúng là như vậy."
Thấy cô ấy đã nguôi ngoai, lúc này cô mới chuyển đề tài, cầm một quả lê đông lạnh lên, nặng trịch, vừa nhìn cũng rất mới mẻ.
Đây là lời nói thật, trình độ học vấn của cô ấy không cao, ở lại đội không dễ tìm việc làm, hơn nữa ba mẹ chồng cùng người nhà mẹ đẻ cũng không tới, đứa bé ba năm đầu lại chưa thể rời khỏi mẹ, cho nên từ sau khi kết hôn, cô ấy lập tức một mực ở nhà trông con.
"Đúng đó."
Sau này cũng không thể ở nhà mãi, phải ra ngoài đi dạo, tâm sự cùng mọi người. Một mình ở lâu, suy nghĩ cũng càng ngày càng hẹp.
Triệu Ngọc Lan gật gật đầu.
Triệu Ngọc Lan bị hai người trêu ghẹo có chút ngượng ngùng: "Em đây phải ở nhà chăm con, càng chăm càng dễ để tâm vào chuyện vụn vặt."
Thẩm Mỹ Vân: "Chỉ có chị dâu Xuân Lan là nhớ đến em nhất."
Triệu Xuân Lan được khen, lúc này nhướng mày, tính tình cô ấy mạnh mẽ, sang sảng cười: "Được rồi! Đây là lê chị hái ở trên cây nhà đồng hương. Biết em thích ăn, nên xách cho em một rổ."
Thật ra cũng không nhiều, chỉ năm sáu quả, nhưng mỗi một quả lê đều to bằng nắm tay, lập tức chen chúc tràn đầy rổ.
"Chị dâu, chị lấy ở đâu ra vậy, lê đông lạnh này cũng quá đẹp mắt."
Cô đưa, Triệu Xuân Lan thuận tay nhận lấy: "Chị biết ngay em về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhất định có thể lấy về đồ tốt, chị biết chuyến này chị đi không uổng công."
"Hạt thông mẹ em rang, hai người mang vê nếm thử xem."
Tình cảm giữa hàng xóm chính là như vậy, có ua có lại, cũng không thể chỉ nhận vào không cho đi, đến lúc đó thanh danh kém, tự nhiên cũng sẽ không có mối quan hệ nào.
"Chị xem, em cũng nhớ đến chị." Nói xong, cô lấy hạt thông từ trong nhà ra, vừa vặn chia ra ba túi, hai túi trong đó, đưa cho Triệu Xuân Lan cùng Triệu Ngọc Lan.
Nói xong, cầm một nắm hạt thông lên ăn, cô ấy có chút hoài niệm: "Lâu lắm rồi chị chưa ăn hạt thông.”
Lần cuối cô ấy ăn, vẫn là mấy năm trước khi tập thể đi Thanh Sơn làm nhiệm vụ thu thập. Sau đó trú đội mở trại chăn nuôi, từ thiếu thịt ăn biến thành thực hiện tự cung tự cấp, từ tự cung tự cấp đến lợi nhuận.
Nói vê chuyện đó.
Bởi vì thời gian gian gian khổ nhất đã qua. Mỗi một chiến sĩ đều trả giá tâm lực thật lớn, lúc này mới đạt thành hiệu quả hiện giờ, thế nhưng, cái này cũng lập tức dẫn đến, bọn họ không cần lại đến Thanh Sơn làm thu thập nhiệm vụ.
Triệu Xuân Lan ngược lại là nhớ tới việc chính: "Mỹ Vân, em còn nhớ rõ lúc ấy ở Thanh Sơn gặp phải con sóc và con khỉ kia không? Cũng không biết cuộc sống hiện tại của chúng thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận