[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1161: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 13

Chương 1161: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 13Chương 1161: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 13
Sư đoàn trưởng Trương: "Có thể là không được, tôi nói chuyện bằng sự thật...' Nói xong, ông ấy nhìn về phía kế toán Lưu và sĩ quan hậu cần: "Các cậu báo cáo tình hình của trang trại nuôi lợn đi."
Chỗ của kế toán Lưu có số liệu cụ thể, thế là anh ta đứng dậy, lấy ra một cuốn sổ to bằng lòng bàn tay.
"Trang trại nuôi lợn đúng như những gì lãnh đạo nói, lớn nhỏ tất cả có 69 con lợn, còn trang trại nuôi thỏ tổng cộng là có 133 con thỏ."
"Đây chính là quy mô hiện tại của trang trại chăn nuôi."
Nói xong câu này, mọi người đều không khỏi bất ngờ.
"Nhiều vậy? Từ bao giờ mà trang trại chăn nuôi của đơn vị chúng ta lại có quy mô lớn đến như vậy?"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu như tiếp tục phát triển như thế này thì tháng nào đơn vị chúng ta cũng được ăn thịt."
Đây là lời nói thật.
"Người khác không có thịt ăn, còn chúng ta thì được ăn thịt, tất cả là nhờ vào đồng chí Thẩm Mỹ Vân, điều này tuyệt đối không phải nói quá."
"Tất cả những điều này là vì có đồng chí Thẩm Mỹ Vân, cô ấy xây dựng trang trại chăn nuôi, đồng thời đề xuất phối giống lợn giống, cộng thêm sự phối hợp của sĩ quan hậu cần và đồng chí Lý Đại Hà, nên mới có quy mô như bây giờ."
"Thế thì đồng chí Thẩm Mỹ Vân đúng là lợi hại."
Câu nói này khiến mọi người lập tức kinh ngạc.
"Tôi có thể nói như thế này, năm nay dịch tả lợn trên phạm vi cả nước, dẫn đến cuối năm, cho dù là bất cứ đơn vị nào cũng thiếu hụt thịt lợn, nhưng trừ doanh trại của chúng ta ra."
"Tô cũng thấy vậy, nếu cô ấy có thể phát triển quy mô của trang trại nuôi lợn, còn có thể tránh khỏi dịch tả lợn, tôi cảm thấy cô ấy có bản lĩnh không nhỏ."
Sư đoàn trưởng Trương giơ tay lên, bên dưới lập tức yên lặng.
"Tại sao chứ?”
"Bây giờ tình hình như thế này, khi đó doanh trại của chúng ta, mượn đồng chí Thẩm Mỹ Vân từ thành phố Mạc Hà về, lúc đó đã đồng ý với đối phương là tới cuối năm sẽ trả cho đối phương 20 con lợn, bây giờ khoa trưởng Lý không chỉ muốn 20 con lợn này mà còn muốn đòi lại đồng chí Thẩm Mỹ Vân."
Vừa nói dứt lời, bầu không khí đang yên lặng lập tức trở nên náo nhiệt.
Sư đoàn trưởng Trương thấy đã tới lúc, liền nói: "Mọi người hiểu là được rồi."
Nếu như đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi bị đào mất thì không phải là lấy mất thịt của bọn họ à.
"Đúng thế, thành phố Mạc Hà không biết xấu hổ à mà muốn đòi lại đồng chí Thẩm Mỹ Vân?"
Kỹ thuật nuôi lợn của đồng chí Thẩm Mỹ Vân rất được săn đón, chỉ cần có cô thì đơn vị bọn họ lúc nào cũng có thịt để ăn.
"Đồng chí Thẩm Mỹ Vân là của doanh trại chúng tal"
Lấy mất tim gan của bọn họ?
Quý Trường Tranh tự nhiên bị gọi tên: ”..."
"Vậy cũng không thể ăn hiếp người ta như vậy được?"
Sư đoàn trưởng Trương liếc nhìn, người kia lập tức ủ rũ ngồi xuống.
"Ngồi xuống!"
Nói xong, anh ta nghĩ ra cái gì đó: "Đúng rồi, chông của đồng chí Thẩm Mỹ Vân không phải là Quý Trường Tranh sao? Có Quý Trường Tranh ở đây, sao cô ấy có thể đi được?"
Có người nóng tính đứng phắt dậy: "Đánh chết mẹ nó đi?"
Anh nghĩ ngợi một chút: "Đi hay ở là quyền tự do của vợ tôi, tôi không thể quyết định thay cô ấy được."
Anh là người trong quân đội, nhưng Thẩm Mỹ Vân là vợ của anh, cũng không chỉ là vợ của anh mà cô còn là một con người độc lập.
Vậy thì...
Nếu đã là một con người độc lập, Quý Trường Tranh hiểu rất rõ rằng bọn họ không ai có quyền quyết định thay đối phương.
Anh nói xong câu này.
Những người xung quanh có vẻ không vui: "Cậu là chủ gia đình, cậu lại còn không thể quyết định thay cho vợ mình được sao?"
Dù sao thì trong thói quen của mọi người đều là đàn ông bọn họ làm chủ gia đình.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Vợ tôi không cần tôi nuôi, thì tôi quyết định thay cô ấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận