[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1021: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 2

Chương 1021: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 2Chương 1021: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Không cần phải để ý đâu ạ."
"Bọn nhỏ tự sẽ có chừng mực thôi ạ."
Sau khi cô tính toán xong các hóa đơn của gia đình thì trong lòng cô đã có suy tính rồi. Khi nhìn thấy bà nội Quý thò đầu sang để xem thì cô cũng đi theo và bắt đầu cằn nhăn về chuyện trong nhà.
"Tiên lương một tháng của Quý Trường Thanh là sáu mươi ba đồng, cộng thêm mười đồng tiền công việc ở bên ngoài, mười hai đồng tiên thưởng nữa thì tổng cộng là tám mươi lăm đồng. Tiền lương một tháng của con là bốn mươi hai đồng như tháng trước không có đi làm cho nên tháng trước không có thu nhập."
"Tháng trước nhà chúng ta thu vào tổng cộng là tám mươi lăm đồng, sau khi trừ đi mười sáu đồng tiền đi tới đi lui, tiền ăn uống mười một đồng, mua quà cho nhà mẹ con hai mươi mốt đồng, cộng thêm trong khoảng thời gian này tiền Miên Miên đi học là năm 5 đồng, chỉ phí sinh hoạt ở nhà là mười sáu đồng 16, chúng ta đã dùng khoảng hai đồng để mua thuốc trừ sâu cho hạt giống và ba đồng để mua quà cho người này người kia."
"Nếu tính như thế thì tiền lương một tháng của nhà mình còn không đủ để chỉ tiêu nữa rồi."
Thẩm Mỹ Vân tưởng rằng nhà bọn họ vẫn đủ giàu, kết quả là một tháng trở lại đây, không những không tiết kiệm được một xu mà còn phải bỏ ra năm đồng cho số vốn của mình.
Bà nội Quý vừa nghe xong liên cảm thấy bối rối, theo bản năng mà nói: "Là do tiền lương của Quý Trường Thanh quá ít sao?"
Không nhìn ra khi bà cụ như bà ấy khi còn trẻ lại xài tốn như thế.
Bà nội Quý câm sổ sách lên nhì thử: "Những thứ này đều là những chỉ tiêu hằng ngày, Mỹ Vân con còn chưa được mua quần áo nữa mà."
"Đúng rồi, mỗi tháng ít nhất đến nhà lão Mạc ăn cơm một lần, chuyện này cũng chưa tính vào chỉ tiêu trong nhà, trên bàn cơm nhà mình cũng phải có ba món ăn."
"Mỗi tháng thế này còn chưa đủ dùng, vậy thì chỉ có một khả năng thôi chính là Trường Tranh kiếm được ít tiền quá." Bà ấy tính toán kỹ lưỡng: "Con nhìn những năm tháng khi mẹ còn trẻ đi, một tháng chỉ tiền váy đầm thôi là phải mua ít nhất ba bộ rồi, còn phải mua khăn quàng, khăn lụa, thỉnh thoảng còn mua một chiếc nhẫn nho nhỏ, một sợi dây chuyền be bé."
"Cũng không có mua mỹ phẩm cho mặt, ăn mấy món ăn ngon, con hoàn toàn không tiêu gì cho mình cả."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Quý Trường Thanh một lát nữa về nhà sẽ cảm thấy như bị đâm vào tim một vố vậy.
Lúc ba của anh còn trẻ, điều kiện của nhà họ Quý vẫn còn tốt, không chỉ là nhà dòng dõi Nho học mà còn làm ăn đến năm sáu cửa hàng.
Lại còn xát muối vào vết thương nữa.
Quý Trường Tranh vuốt mặt một cái: "Mẹ, mẹ không thể so sánh như thế được. Năm đó ba con không chỉ đi làm mà bên ngoài ông ấy còn có buôn bán nữa, sao con lại có thể so sánh với ông ấy được chứ?"
"Con thấy đấy, Mỹ Vân tiết kiệm nhiều hơn mẹ hồi đó rồi đấy nhưng số tiên hàng tháng này không đủ." Bà nội Quý liếc nhìn Quý Trường Tranh: "Có phải con kiếm tiền ít hơn ba con nhiều đúng không?"
Chuyện này có thể so sánh được sao?
Nhưng lúc đó cũng đã từng huy hoàng mà không phải sao?
Nhìn lại anh, một tháng có tiền lương cố định, nếu như thu nhập nhiều hơn một chút là còn phải báo lên chính ủy, để cho tổ chức thẩm tra.
Chỉ là toàn bộ số đó về sau đều quyên góp hết rồi mà thôi.
Bà nội Quý xì một tiếng: "Con không nuôi gia đình được như ba con chút nào, con nhìn thử chỉ tiêu tháng này xem, con cho Mỹ Vân mua cái gì?"
Chưa từng thấy người mẹ nào lại che bỏ con ruột của mình như vậy. Nếu như không phải là con ruột thì những lời này bà ấy đã nói ra cả rồi. Vô cùng xui xẻo mà.
"Mỹ Vân gả cho con đúng là —— "
Quý Trường Tranh: "..."
"Cái gì cũng không mua được, còn không đủ tiền để chỉ tiêu nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận