[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 913: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 1

Chương 913: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 1Chương 913: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 1
Lâm Lan Lan bước tới bước lui trong phòng không ngừng, chú ý tiếng động bên ngoài cửa, lúc này mới lập tức chạy đến.
"Ba mẹ, hai người về rồi."
Nhưng người đứng ở cửa lại là anh cả Lâm gia, cô ta lập tức sửng sốt: "Anh cả, sao lại là anh? Ba mẹ đâu rồi? Không phải nói hôm nay được thả ra rồi sao?"
Anh cả Lâm gia đã gặp trở ngại, anh ta cảm thấy rằng mấy ngày qua mình đã gặp rất nhiều chuyện xui xẻo.
Phí công đi bệnh viện, mà tới nhà giam cũng không có ý nghĩa gì.
Anh ta cởi áo khoát ra, treo lên giá treo quần áo, xoa mi nói: "Ba mẹ đi bệnh viện trước rồi."
"Đi bệnh viện?"
Giọng nói của Lâm Lan Lan lập tức trở nên sắc nhọn: "Bọn họ không về nhà mà đi bệnh viện làm gì chứ?”
Gia đình bọn họ chẳng thể nào lăn lộn ở đây được nữa.
Lớn đến nỗi khiến anh cả Lâm gia có chút bất ngờ.
Những giọt nước bọt ngoài kia đã gần như đã nhấn chìm gia đình anh ta.
"Đi bệnh viện có thể làm gì được nữa chứ? Đương nhiên là đón thằng ba về rồi."
Anh ta bước vào nhà rót một cốc nước, sau khi uống hết một ngụm nước lớn, lúc này anh ta mới cảm thấy bản thân như được sống lại.
Nếu vẫn không đưa thằng ba trở về.
Phản ứng của cô ta cực kỳ thái quá.
Anh cả Lâm gia thở dài, sờ nhẹ vào má Lâm Lan Lan: "Lan Lan, đó chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, em đúng là một đứa bé mà, sao lại tin mấy lời nói lúc tức giận là thật được chứ." Cô ta giống như một tảng gỗ trôi trên biển gập ghềnh, nhìn chằm chằm vào anh cả Lâm gia: "Anh cả, chẳng phải anh đã nói, anh ba vĩnh viễn sẽ không trở về sao?"
Nghe được lời nói của Lâm Lan Lan.
Lại chẳng ngờ được, người vốn có quan hệ tốt nhất với thằng ba là Lâm Lan Lan, khi nghe được những lời này lại sụp đổ ngã trên mặt đất: "Anh ba sẽ về sao?"
Lâm Lan Lan bối rối hoàn toàn, cô ta có chút thất vọng nói: "Anh ba sẽ về sao?"
Những lời nói khi tức giận như vậy, tất nhiên là không thể tin được.
Khi nghe được lời này...
Khi họ tức giận, họ còn đánh nhau, thậm chí muốn rút dao nữa kìa.
Cô ta thì thào nhắc lại câu nói đó.
Cô ta còn ước gì anh ba Lâm gia chết ở bên ngoài, vĩnh viễn không trở lại mới tốt kìa.
Lâm Lan Lan trả lời với nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "Vui, vui chứ."
Một bút không thể viết ra hai chữ Lâm, tất nhiên là người một nhà rồi.
Mặc dù anh cả Lâm gia không chào đón anh ba Lâm gia, nhưng dù sao vẫn là anh em chung một nhà.
Vui cái quái gì!
"Đúng vậy, anh ba của em về, em không vui à?"
Nhưng tại sao anh ba Lâm gia lại không chết cơ chứ?
Nếu cậu ta không chết, vậy những chuyện cô ta đã nói dối trước kia đều sẽ bị bại lộ hay không?
Nghĩ đến điều này, Lâm Lan Lan càng trở nên lo lắng hơn.
Làm sao bây giờ?
Cô ta phải làm sao bây giờ?
* Bệnh viện thành phố Mạc Hà.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, còn có Triệu Xuân Lan tới sau, mà hôm nay, tham mưu Chu cũng đi theo bọn họ tới đây
Bốn người bọn họ xuất hiện không vì lý do nào khác, đều là vì sức khỏe của Lâm Vệ Sanh.
Xuất viện cần phải làm kiểm tra, sau này sức khỏe của thằng bé có thể khoẻ mạnh lại như trước hay không, đều thể hiện trong lần khám hôm nay.
Đối với tham mưu Chu mà nói, anh ấy cũng xem như xem thằng bé lớn lên.
Bọn họ vừa đến, lập tức cùng Lâm Vệ Sanh đi tìm bác sĩ đã khám bệnh cho cậu ta lúc trước.
"Hôm nay có nhiều người đi chung với thằng bé nhở, ai là cha của thằng bé vậy?"
Ông ấy hỏi tham mưu Chu, đương nhiên ông ấy nhận ra Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân, biết hai người bọn họ không phải là cha mẹ của thằng bé.
Tham mưu Chu nghe được câu hỏi, anh ấy lắc đầu: "Tôi không phải."
Vừa nói xong, bác sĩ lập tức kinh ngạc: "Mọi người không phải cha mẹ của thằng bé, vậy hôm nay cha mẹ của thằng bé có tới không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận