[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2423: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bảy Xuyên Không 4

Chương 2423: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bảy Xuyên Không 4Chương 2423: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bảy Xuyên Không 4
Cô ấy có chút vui vẻ: "Chú em về cũng tốt, đi thôi, bà chủ, em cũng muốn gặp chú ấy"
Hiển nhiên so với Minh Chiêu Đễ, cái miệng này của Minh Phán Đễ rất lưu loát, rất nhanh lập tức khai báo ra toàn bộ tình huống trong nhà cho cô.
Nghe xong những lời này, Thẩm Mỹ Vân ngược lại biết chú ba nhà họ Minh là người như thế nào, có năng lực, có công đạo, cũng mềm lòng, nhưng đối mặt với người và việc không tốt, cũng có thể xuống tay, xem như là một người tài ba.
Nghĩ lại, nếu không phải người tài ba, cũng sẽ không lăn lộn ở Hương Giang.
Nói cho cùng, vẫn có chút tài cán.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Mỹ Vân rùng mình, xem ra thái độ của cô đối với chú ba và bác cả nhà họ Minh rất khác nhau.
Sau khi nghĩ ra biện pháp, cô vẫn bình tĩnh như trước.
Đến xưởng may trước một chuyến, Minh Chiêu Đễ đều đã ở đó chờ, thấy Phán Đễ đi theo Thẩm Mỹ Vân, cô ấy do dự: "Bà chủ Thẩm, nếu Phán Đễ đi theo, em sẽ không đi."
Có Minh Phán Đễ dẫn dắt, Thẩm Mỹ Vân rất nhanh đã đến nhà họ Minh, lúc cô tớ, bác cả Minh cùng Minh Gia Đống đều đã chờ ở trong phòng.
Thẩm Mỹ Vân: "Không sao, vậy em và Cao Dung cùng nhau làm việc đi, chị dẫn em gái em đi qua là được."
"Đúng vậy."
Minh Phán Đễ gật gật đầu: "Em biết mà chị, chị không cần lo lắng. Có cái miệng này của em, ngay cả tộc trưởng ở thôn chúng ta cũng không chiếm được lợi."
Minh Chiêu Đễ thấy cô không tức giận, cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Phán Đễ, em biết đấy, bác cả là loại người gì, chú ba là loại người gì, em đi qua giúp đỡ bà chủ Thẩm nhiều một chút." Minh Chiêu Đề yên tâm thêm một chút.
Sợ Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ nhiều, cô ấy còn giải thích: "Em còn nhiều bản vẽ chưa thiết kế xong."
Tính toán nhắm mắt làm ngơ đi ra ngoài, kết quả vừa mới đi ra, lập tức thấy hai người Thẩm Mỹ Vân cùng Minh Phán Đễ đi tới.
Người của gia tộc nhà họ Minh gia dường như đều vây quanh nhà lớn nhà họ Minh, ngay cả bác cả Minh cũng không nói được.
Thấy một màn như vậy, tâm trạng bác cả Minh phức tạp.
Lần này Minh Gia Đống xem như về thăm cố hương, mặc dù trên đường trở về không chút thể diện, nhưng lúc này lại không ai nói những thứ này.
Bác cả Minh mấy ngày nay cũng hỏi thăm tình huống của Thẩm Mỹ Vân, tất nhiên biết cô có mở một cửa hàng quần áo ở phố Cao Đệ, cũng đúng là bà chủ của Minh Phán Đễ.
"Phán Đễ, sao cháu cũng tới?" Bác cả Minh nhíu mày, so với con nhóc Chiêu Đễ kia, Phán Đễ cũng không phải là loại dễ bảo.
Minh Phán Đề cười hì hì nói: "Sao vậy? Bác cả không hoan nghênh cháu sao? Cháu đưa bà chủ của cháu tới đây."
"Bà chủ Thẩm, cô đến rồi à?"
Ông ta thầm nghĩ, Minh Gia Cường kia là loại người không ra gì, sinh con gái lại là một người biết nịnh nọt lấy lòng người khác.
Anh ta biết những tộc nhân này là có ý gì, để cho anh ta giữ lại nhà, đến cuối cùng quy về trong tộc, người nhớ thương căn nhà này của anh ta cũng không phải chỉ có mỗi anh trai tốt của anh ta.
Minh Gia Đống bán nhà là việc lớn, chính là bán gia sản, đương nhiên đây là một số người cho là như vậy, những người khác trong nhà họ Minh đang khuyên anh ta: "Gia Đống, chúng ta đều biết cháu hiện giờ rất có tiền đồ, chỉ là người lớn tuổi, đều sắp lá rụng về cội, nếu cháu bán nhà đi, tương lai có thể sẽ không có nơi nương tựa." "Đi thôi, đi vào đi, mọi người đang chờ ở bên trong."
Minh Phán Đễ cười híp mắt không nói lời nào.
Minh Gia Đống im lặng uống nước, không lên tiếng.
Tất nhiên lời này ông ta sẽ không nói ra: "Vậy nói như vậy, bác cả còn muốn cảm ơn cháu nữa."
Anh ta không tiếp lời khiến những người khác của nhà họ Minh cũng không tiện nói tiếp, sợ nói nhiều, chọc cho Minh Gia Đống chán ghét, phải biết rằng Minh Gia Đống chính là người có tiền đồ nhất nhà họ Minh bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận