[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 900: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 6

Chương 900: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 6Chương 900: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 6
Bên ngoài xe ô tô lao đi vun vút không ngừng, hành trình tới bệnh viện từ ba tiếng đã rút ngắn chưa đến một tiếng đồng hồ.
Sau khi xuống xe, Quý Trường Tranh nhanh chóng ôm Lâm Vệ Sanh chạy tới khoa cấp cứu.
Vừa tới nơi.
Bác sĩ nhìn thoáng qua là đã biết có chuyện gì đó, lập tức yêu cầu Quý Trường Tranh đặt Lâm Vệ Sanh nằm xuống, sau khi kiểm tra cơ thể xong, mới nói: "Vết thương đã được xử lý rồi sao?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Bác sĩ trong trạm xá quân đội đã cầm màu."
"Làm tốt lắm?"
Bác sĩ nói xong, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc hẳn: "Người làm cha mẹ như hai người sao có thể làm chuyện như vậy được chứ? Sao lại đánh đứa trẻ thành ra thế này rồi? Thằng bé hôn mê không phải chỉ do vết thương bên ngoài, mà quan trọng nhất là do bên trong cơ thể có vấn đề."
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đều im lặng không nói năng gì.
Quý Trường Tranh nói: Không sao đâu, ông cứ làm đi, chúng tôi chụp."
Bác sĩ sửng sốt một chút: "Hai người không phải cha mẹ của thằng bé sao?"
Bác sĩ cau mày nói: "Vết thương trên da của thằng bé đã được điều trị, nhưng mấu chốt là phải kiểm tra bên trong, phải chụp X-quang, mỗi lần chụp tốn hơn hai mươi đồng."
"Vậy thì khó rồi."
"Không phải."
Dù cho là con ruột của mình, có khi cha mẹ còn không nỡ bỏ tiêu ra.
Miên Miên thò đầu ra nói: "Chú bác sĩ ơi, không phải do cha mẹ con đánh đau, là cha của anh Vệ Sanh đánh đó."
Bọn họ làm chuyện này, chủ yếu là do nể mặt Miên Miên.
Rồi ông ấy thở dài: "Thằng bé này quả thật rất may mắn khi gặp được những người tốt bụng như hai người".
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, quả thật dựa theo tính cách của hai người họ mà nói, họ đều không phải là người tọc mạch.
Lúc nói lời này, bác sĩ Chu rất ngạc nhiên, ông ấy nhìn thoáng qua Lâm Vệ Sinh không rõ sống chết nằm trên giường.
Người lớn đã sắp xếp xong mọi thứ, Miên Miên nhìn Thẩm Mỹ Vân, cuối cùng khẽ cắn môi đi theo Lâm Vệ Sanh.
Sau khi bác sĩ Chu viết hóa đơn xong, ông ấy đưa hóa đơn cho hai người, Thẩm Mỹ Vân nhận trước rồi nói với Quý Trường Tranh: "Em đi thanh toán, anh đưa Vệ Sanh đi làm kiểm tra đi.
Đương nhiên Quý Trường Tranh sẽ đồng ý.
Miên Miên quan tâm tới Lâm Vệ Sanh, được thôi! Bọn họ sẽ giúp. Chứ không thì bọn họ cũng sẽ không gắng sức mà làm chuyện vô ích như vậy đâu.
Anh Vệ Sanh đang rất nguy cấp, cô bé phải đi cùng anh Vệ Sanh.
"Ôm thằng bé lại nằm lên cái máy đó."
Chỉ cần lấy thêm tờ giấy đã thu tiền nữa.
Khi cô đến nơi, bác sĩ đã cởi quần áo Lâm Vệ Sinh ra, chuẩn bị tiến hành kiểm tra.
Sau khi thanh toán xong, cầm lấy giấy đã thu tiền thì lập tức chạy lên lầu hai.
Ngay khi Thẩm Mỹ Vân đưa tờ giấy ghi đã thu tiền tới thì lập tức tiến hành kiểm tra.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Miên Miên đi theo Quý Trường Tranh, cũng yên tâm đi lên lầu một thanh toán tiền. Quầy thu phí có không ít người đang đứng xếp hàng, cô nói vài câu với mọi người sau đó nhanh chóng đi đến xếp hàng trước.
Chuyện này đương nhiên sẽ giao cho Quý Trường Tranh xử lý. Sau khi để Lâm Vệ Sanh lên máy, Quý Trường Tranh lập tức ra ngoài, trong lúc chụp X-quang, người ngoài không thể vào.
Vừa bước ra, đã thấy Thẩm Mỹ Vân ôm lấy Miên Miên, vẻ mắt lo lắng nhìn về phía phòng kiểm tra.
Quý Trường Tranh nắm lấy tay cô rồi nói: "Yên tâm, sẽ ổn thôi."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, sau một giờ đồng hồ thì cuộc kiểm tra cũng kết thúc.
Bác sĩ ở khoa khám bệnh nhờ người nhà đẩy bệnh nhân ra ngoài, mãi đến chiều mới có kết quả khá. Bác sĩ Chu sẽ sắp xếp chuyện nằm viện trước.
Lau chùi vết thương ngoài da của Lâm Vệ Sanh, vừa lau chùi vừa thở dài: "Tôi nghi ngờ xương sườn của thằng bé này có vấn đề."
"Chỉ là tình hình vết thương thế nào thì còn phải xem phim chụp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận