[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 532: Ngày Thứ Năm Mươi Sáu Xuyên Không 6

Chương 532: Ngày Thứ Năm Mươi Sáu Xuyên Không 6Chương 532: Ngày Thứ Năm Mươi Sáu Xuyên Không 6
"Về nhà anh sẽ cởi ra cho em nhìn."
"Anh còn đẹp hơn họ."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô thiếu chút nữa phủ nhận, không phải, em không có, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng tỏ của Quý Trường Tranh, cô lập tức không nói ra lời.
"Không giấu được tôi đâu. Các chị dâu trong quân đội thích nhất việc xách chậu ra sông giặt quần áo."
"Tôi cũng thích đi vòng qua con đường này để lấy nước."
Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra không phải chỉ có mình cô háo sắc.
Thấy cô không nói gì, Quý Trường Tranh càng buồn bực hơn: "Bọn họ có cái gì đẹp? Họ không cao bằng anh, không có cơ bụng nhiều như anh, eo cũng không nhỏ bằng anh, chân cũng không dài bằng của anh."
Anh giới thiệu với cô: "Đây là nhà của gia đình quân nhân. Anh mới xin nhà và chỉ đến thăm một lần. Anh thấy nó khá ổn".
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Quý Trường Tranh lập tức được dỗ dành, anh cầm vô lăng đi một mạch về phía đình viện: "Cũng gần như vậy."
Lần này tốt rồi.
"Được rồi, em chỉ tò mò vê hoàn cảnh mới thôi, em chắc chắn không có ý thèm muốn người khác. Em đã có đối tượng rồi, và đối tượng của em là người tốt nhất, không chấp nhận phản bác."
Khi đến nơi, anh nhảy xuống trước rồi mở cửa xe cho Thẩm Mỹ Vân.
Anh còn kém điều cởi quần áo ngay tại chỗ để chứng tỏ bản thân với Thẩm Mỹ Vân.
Đàn ông thật sự không nên khen ngợi, trong lòng Quý Trường Tranh nở đầy hoa, nhưng anh phải kiêm chế, không để mất đi địa vị của mình.
Sau khi dừng lại một lúc, anh nói thêm: "Em chắc chắn sẽ thích nó."
Thẩm Mỹ Vân cười khen ngợi anh: "Anh chọn đương nhiên là tốt nhất."
Trong giọng nói khiêm tốn của anh ẩn chứa một chút kiêu ngạo: "Hai người đi xem một chút sẽ biết."
Có lẽ chỉ có ba người họ mới hiểu được ý nghĩa thực sự của từ "nhà".
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chúng ta đến nhà mới, cần để Miên Miên tự mình đi bộ về nhà.”
Cô vỗ vỗ Miên Miên đang ngủ say: "Miên Miên, tỉnh lại, chúng ta đến nhà rồi."
Thấy Miên Miên vẫn còn tỉnh, anh xung phong nói: "Anh ôm cho."
Một gia đình ba người có Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh và Miên Miên.
Không chỉ có anh lấy đồ, xe phía sau còn có Trần Viễn, Chu tham mưu và Sĩ quan hậu cần.
Nghe vậy, Quý Trường Tranh không khỏi giơ ngón tay cái với Thẩm Mỹ Vân.
"Mẹ, thả con xuống, con sẽ tự mình đi."
Giọng điệu đầy khao khát.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, một tay ôm Miên Miên, một tay cầm ấm sắt, Quý Trường Tranh đi tới cốp xe lấy rương đồ.
Vừa hô lên, Miên Miên đã tỉnh lại, cô bé không khỏi mở to đôi mắt to nhìn xung quanh, vẫn có chút mơ hồ: "Chúng ta đến nhà rồi."
Ba người cũng xuống xe dọn đồ.
Bọn Thẩm Mỹ Vân lần này có quá nhiều thứ.
Quý Trường Tranh đi ở phía trước dẫn đường, trong chúc viện đều là nhà gỗ, có sân nhỏ, trước cửa còn có cửa gõ.
Khoảng cách giữa mỗi nhà khoảng ba mươi thước, không quá xa.
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên tò mò nhìn như thể họ mới bước vào lần đầu tiên.
Quý Trường Tranh nói: "Nhà phía trước là nhà Chu tham mưu, gia đình họ là những người đầu tiên chuyển đến đây."
Vì thế họ là những người đầu tiên chọn nhà.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đi thêm vài phút nữa, Quý Trường Tranh chỉ: "Đó là nhà của Sĩ quan hậu cần, gia đình họ đã chuyển đến đó mấy năm trước nên cũng tạm được."
Nói đến đây, anh có chút áy náy: "Anh nộp đơn xin nhà muộn nên nhà chúng ta ở tận cuối cùng phía sau, vị trí cũng không thuận tiện lắm."
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi.
Nguyên nhân chủ yếu là Quý Trường Tranh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn, nếu không anh đã sớm chuẩn bị từ lâu.
Thẩm Mỹ Vân kỳ thực cảm thấy tốt nhất là nên ở nhà phía sau, cách xa mọi người, như vậy cô có thể dễ dàng mở một cái bếp nhỏ.
Cô mỉm cười, hài lòng nói: "Ở phía sau rất tốt. Yên tĩnh, không có ai làm phiền. Cũng rất thích hợp cho một nhà ba người chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận