[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 446: Ngày Thứ Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 11

Chương 446: Ngày Thứ Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 11Chương 446: Ngày Thứ Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 11
Tất nhiên kết hôn rồi, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.
"Mỹ Vân thì sao?”
Thẩm Hoài Sơn lại hỏi con gái.
Thẩm Mỹ Vân: "Con đều được, ngày tám cũng được."
"Vậy thì được, tạm định ngày tám nhé, bên nhà mình ngày tám tổ chức tiệc, ba và mẹ con chỉ có chú con là người thân, cũng không có họ hàng gì, lúc đó gọi anh trai con về là được."
"Vê phần mời khách, Mỹ Vân con xem bên con có ai cần thông báo không?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: 'Bên con sẽ mời mọi người ở điểm thanh niên trí thức, và cả Bí thư chi bộ và Giám đốc xã Lưu."
"Con tính rồi, một bàn là đủ."
Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện này hai người không cần quan tâm."
Chỉ có thể nói, đây chính là cái hay của việc có người lớn tuổi.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy đi, chiều nay con và Quý Trường Tranh đi trả xe đạp."
Đây là cho hai vợ chồng trẻ cơ hội hẹn hò mới.
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng, Trân Thu Hà bên cạnh dù sao cũng là người từng trải, bà ấy cười cười: "Dù sao Mỹ Vân cũng xin nghỉ hai ngày này rồi, hay là cùng Trường Tranh đi dạo phố đi, xem còn cần mua gì không?"
Cô vẫn còn nhớ chuyện đó, khiến Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đều có hơi bất lực: "Ra ngoài chơi một chút đi?”
"Con đi thông báo những người này một lát, những việc còn lại cứ giao cho ba và mẹ con là được." "Mẹ!"
Lời này còn chưa dứt, Miên Miên đã đút tay vào túi quần, vẻ mặt đắc ý trở về.
Chỉ là, vẻ mặt đắc ý đó khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân lập tức biến mất.
Nói xong, cô nhìn xung quanh: "Lát nữa Miên Miên về, con hỏi con bé có đi không."
Dù cô bé cũng rất muốn đi, nhưng mẹ sắp hẹn hò với ba, Miên Miên không thể làm kì đà cản mũi được.
Thẩm Mỹ Vân ôm lấy cô bé, nhỏ giọng hỏi: "Chiều nay mẹ đi trả xe đạp, Miên Miên có muốn đi cùng không?"
Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Con không đi đâu."
Cô bé chạy về phía Thẩm Mỹ Vân, trong nháy mắt biến thành cục bột ngoan ngoãn.
Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân hỏi lại: "Thật sự không muốn đi sao?"
Cô đưa tay ra mời con gái: "Vậy bạn học Thẩm Miên Miên, mẹ trịnh trọng mời con đi dạo phố, con có muốn đi không?"
"Nhưng con sợ làm phiền buổi hẹn hò của mẹ và ba."
Miên Miên lập tức nhận lỗi: "Mẹ ơi, con sai rồi, con không nên nói dối, thật ra con muốn đi lắm."
"Miên Miên, trước mặt mẹ không được nói dối nhé."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân nghẹn ngào không nói nên lời, cô áp trán vào trán Miên Miên: "Sao lại thế được? Miên Miên đi cùng ba mẹ mới là một gia đình trọn vẹn chứ."
Miên Miên chột dạ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt lấm lét không yên.
Miên Miên lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Muốn muốn muốn ạt!"
Giọng nói con bé tràn đầy phấn khích, Miên Miên chưa bao giờ được đi dạo phố cùng cả ba và mẹ.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, quay sang nhìn Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh hiểu ý ngay: "Vậy Miên Miên ngồi lên vai ba nhé?" "Cưỡi ngựa lớn!"
Miên Miên cười toe toét: “Dại"
Tham mưu trưởng Chu đứng bên cạnh rất muốn hỏi, nếu Quý Trường Tranh cõng Miên Miên xuống núi thì xe đạp sẽ làm sao?
Nhưng tiếc là, chưa kịp hỏi thì Tham mưu trưởng Chu đã bị Sư đoàn trưởng Trương kéo lại.
Ông ấy lắc đầu với anh ấy.
Lúc này, tốt hơn hết là đừng làm phiền gia đình ba người họ.
Còn xe đạp thì ai khiêng?
Chẳng phải còn có ông ấy và Tham mưu trưởng sao?
Đây chẳng phải là lực lượng lao động miễn phí sẵn có hay sao.
Chỉ tiếc là Tham mưu trưởng Chu không hiểu ra đạo lý này.
Và đúng như Sư đoàn trưởng Trương đoán, khi xuống núi, Tham mưu trưởng Chu khiêng xe đạp, còn Sư đoàn trưởng Trương thì thong thả đi theo phía sau.
Đừng hỏi tại sao, người nấu cơm thì không có sức khỏe như vậy.
Không giống như Tham mưu trưởng và những người khác ngày nào cũng luyện tập.
Nếu Tham mưu trưởng Chu không khiêng xe đạp thì ai khiêng?
Tham mưu trưởng Chu: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận