[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1415: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 1

Chương 1415: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 1Chương 1415: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 1
"Tôi xem thử của tôi lớn hơn hay của cậu lớn hơn."
Tống Ngọc Thư nhìn chằm chằm ngực Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình giống như gặp lưu manh vậy, cô lập tức che ngực lại: "Cậu bớt nhìn đi!"
"Nhanh lên, cho tôi sờ đi, tôi luôn nghĩ của tôi to nhất, chẳng ngờ của cậu còn to hơn."
Khoảnh khắc tiếp theo.
Đột nhiên cửa bị mở ra.
Quý Trường Tranh tay cầm hộp cơm, đen mặt đứng trước cửa, ánh mắt hực lửa, nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư trước giờ bật trời bật đất, lần đầu tiên rén rồi.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ đến Quý Trường Tranh sẽ quay lại vào lúc này, cô ra hiệu cho Tống Ngọc Thư: "Cậu đi nhanh."
Thẩm Mỹ Vân bận rộn giảng hòa, đẩy Tống Ngọc Thư ra ngoài: "Cậu nhanh đi tìm anh tôi đi, không chừng còn thấy được anh tôi viết báo cáo kết hôn đó."
Lúc cô ta đi đến trước mặt Quý Trường Tranh thì đột nhiên dừng bước: "Đến đây, cậu Quý, gọi một tiếng chị dâu nghe xem nào?"
Tống Ngọc Thư lập tức trừng mắt: "Anh uy hiếp tôi?"
Đột nhiên vẻ mặt anh ấy lạnh lùng: "Báo cáo kết hôn của Trần Viễn vẫn chưa viết, cô có muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?"
Quý Trường Tranh: ”...'
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi.
Tống Ngọc Thư đồng ý nhưng nhìn có vẻ hơi ấm ức.
"Lần sau còn vậy nữa thì tôi thực sự sờ đó!"
"Bây giờ tôi đi." Đi hai bước, cô ta quay đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Tôi nể mặt Mỹ Vân mới đi đó."
Câu này thành công thay đổi sự chú ý của Tống Ngọc Thư.
Quý Trường Tranh hít sâu một hơi: "Nha đầu Tống Ngọc Thư ngang tàng quá, không phải người tốt."
Sắc mặt Quý Trường Tranh lạnh như băng, thấy sắp tức giận tới nơi, Thẩm Mỹ Vân vội kéo anh, an ủi nói: "Được rồi được rồi, đừng nghe Tống Ngọc Thư nói nhảm."
"Cô ấy muốn sờ thì em cho sờ à?"
Thật sự là to gan.
"Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn anh: "Sau này có khả năng lớn cô ấy là chị dâu em."
Thẩm Mỹ Vân thấy Quý Trường Tranh buồn bực không vui thì kéo tay anh lắc lư: "Anh nghĩ cho anh trai đi, độc thân ba mươi năm rồi."
Nếu sớm biết thế thì anh sẽ không đồng ý với Thẩm Mỹ Vân, dẫn Tống Ngọc Thư đến đồn trú.
Quý Trường Tranh nghe câu này thì rơi vào trâm mặc.
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh cảm thấy đã đem về một phiền phức lớn.
"Đương nhiên, cô ấy cũng là chị dâu của anh."
Quý Trường Tranh thở dài: "Sau này qua lại với cô ấy phải bảo vệ mình cho kĩ."
Anh không nói được câu bảo Thẩm Mỹ Vân không qua lại với Tống Ngọc Thư nữa, chỉ có thể nói Mỹ Vân bảo vệ mình cho kĩ.
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt gật đầu: "Em sẽ mà."
Tống Ngọc Thư có chút háo sắc, cô cũng mới phát hiện ra.
"Thật sao?" Quý Trường Tranh nghi hoặc.
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, em đã lừa anh lần nào chưa?"
Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Tống Ngọc Thư hoang dã quá, anh sợ em không phòng bị được cô ta, lần sau cô ta đến thì em gọi anh."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh, không nói gì.
Hầu kết Quý Trường Tranh trượt lên trượt xuống: "Đương nhiên là anh tin em, chỉ là anh không tin Tống Ngọc Thư thôi."
"Tống Ngọc Thư sắp kết hôn với anh em rồi."
"Nhưng mà cô ta ngấp nghé em."
Nhắc đến cái này, Quý Trường Tranh lại tức giận!
Thẩm Mỹ Vân là vợ anh!
Của anh!
Nhìn thấy Quý Trường Tranh như vậy, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mà bật cười, đột nhiên nhón chân lên, hôn môi anh: "Quý Trường Tranh, anh thật dễ thương."
Nụ hôn này làm Quý Trường Tranh sững người, đầu óc cũng theo đó trống rỗng.
Tất cả những suy nghĩ lúc đầu đều theo đó mà biến mất, chỉ bị động mà hôn sâu hơn.
Nhất thời, không khí trong phòng trở nên mập mờ.
*
Ký túc xá.
Trần Viễn vừa quay lại đã tìm giấy viết thư nền trắng viền đỏ, rồi lấy mực bên trong ngăn kéo ra, lấy bút hiệu anh hùng trên người xuống.
Đối diện với mặt bàn mà trầm tư.
Bác sĩ Tần vừa trực ca về, người này mắc bệnh sạch sẽ, việc đầu tiên sau khi về là lấy xà phòng hải đăng rửa tay, chờ anh ấy rửa tay xong, bước vào thì phát hiện Trần Viễn đang ngồi bất động trên ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận