[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1573: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 9

Chương 1573: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 9Chương 1573: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 9
Diêu Chí Quân gật đầu như gà mổ thóc: "Cảm ơn thầy Ngưu!"
Cậu bé muốn quỳ lạy bác sĩ Ngưu một lần nữa, nhưng bác sĩ Ngưu từ chối.
Ông ta dẫn Diêu Chí Quân xem các dược liệu trên kệ. Trên đó có hơn hai mươi loại dược liệu. Ông ta nói với Diêu Chí Quân qua một lần và để Diêu Chí Quân tự mình nhận biết các loại dược liệu.
Ban đầu, ông ta chỉ nghĩ sẽ cân nhắc đối phương.
Không ngờ Diêu Chí Quân nhận ra từng chữ một, hơn nữa còn nhận thức mỗi vị thuốc không sai chút nào.
Điều này khiến bác sĩ Ngưu và Thẩm Hoài Sơn kinh ngạc, hai người họ nhìn nhau: "Ở đây thì sao? Trên bức tường này có hơn ba mươi loại dược liệu. Con đến phân biệt chúng đi."
Diêu Chí Quân khổ sở nói: "Thầy Ngưu, thầy nói qua trước một lần cho con đã, con mới biết được."
Nếu ông ta không nói qua thì cậu bé không thể nhận biết, thậm chí cậu bé cũng không biết tên một dược liệu trên đó.
"Được rồi, con ở lại đây đi. Thằng nhóc này sinh ra không phải để làm nông làm ruộng, học một chút nghề cũng không sao, ít nhất sẽ không chết đói."
Hơn nữa, một cái cũng không sail
Bác sĩ Ngưu nắm lấy cổ tay của Diêu Chí Quân, bắt mạch cho cậu bé: "Khó trách con không làm việc nỗi trên đồng ruộng, cơ thể con thiếu hụt dinh dưỡng như vậy, có phải khi con đi bộ cũng thở hổn hển không?"
"Đứa trẻ này sinh ra là để học y."
Đây là một niềm vui ngoài ý muốn đối với Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu.
Diêu Chí Quân ngập ngừng gật đầu. Cậu bé sợ đối phương sẽ vì sức khỏe kém nên không muốn cậu bé. Bác sĩ Ngưu không hề làm khó cậu bé mà giải thích tất cả các dược liệu trên tường qua một lần. Diêu Chí Quân lặp lại lân nữa.
Cậu bé thỉnh cầu vừa khéo, cậu bé gọi bác sĩ Ngưu là thầy Ngưu, đồng thời cũng gọi Thẩm Hoài Sơn gọi thầy. Nhưng rõ ràng là Diêu Chí Quân muốn trở thành học trò của Thẩm Hoài Sơn hơn.
Bác sĩ Ngưu phải mất hơn ba mươi năm mới hiểu được sự thật này.
"Cảm ơn Thầy Ngưu, cảm ơn thầy."
Không phải ai cũng có thể làm ruộng, rất nhiều không hiểu được đạo lý này.
"Được rồi, nơi này chúng ta không chú trọngđến quy củ, con đi rót chén trà cho thầy và thầy Ngưu của con đi, hai chúng ta coi như thu nhận con." Thẩm Hoài Sơn nói
Diêu Chí Quân lập tức quỳ lạy: "Dạ thây!"
Cậu bé mở miệng đều gọi Thầy, chức danh cũng được thay đổi.
Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu hiểu rõ, nhưng cả hai đều không vạch trần cậu bé, thay vào đó bọn họ nói: "Chú xuất thân là bác sĩ Tây y, còn thây Ngưu xuất thân là bác sĩ Trung y. Con nên học hỏi cả hai bên. Không có sự phân biệt giữa Trung y và Tây y trong việc chữa bệnh và cứu người."
Diêu Chí Quân lập tức đi rót trà, cậu bé rót hai cốc, đưa cho Thẩm Hoài Sơn và bác sĩ Ngưu mỗi người một cốc.
Thẩm Hoài Sơn giơ tay vỗ trán cô: "Đứa nhỏ thối này, con thật sự quan tâm ba của con đó."
Diêu Chí Quân gật đầu, bác sĩ Ngưu đi thu dọn đồ đạc.
Bác sĩ Ngưu nói: "Nhưng, trước đó chúng ta sẽ dẫn con đi tìm lão bí thư chỉ bộ để chuyển điểm công của con từ đại đội chuyển đến phòng khám bệnh."
"Bắt đầu từ ngày mai, con hãy đến phòng khám nhỏ của thầy."
Thẩm Mỹ Vân tụt lại phía sau, cô ở bên cạnh Thẩm Hoài Sơn nhỏ giọng nói: "Ba, ba thấy thế nào? Không ngờ, con tìm đến cho ba một thiên tài." Hai người ngồi ở phía trên nhận trà từ cậu bé, mỗi người nhấp một ngụm trà.
Ngay cả khi ông ấy chỉ đang cố gắng kiếm sống bằng nghề khám bệnh ở chỗ khám bệnh này của bác sĩ Ngưu, cô còn dám kiếm học trò cho ông ấy.
Cô còn không sợ ông ấy sẽ bỏ đói người học trò mới của mình.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Ba mỗi ngày đều bận rộn như vậy. Lúc ba đi dạo xuống phố, có học trò giúp đỡ sẽ thoải mái hơn."
"Vê phần chuyện ăn uống của Diêu Chí Quân cũng không phải là vấn đề gì lớn." Đến lúc đó, cô sẽ để lại trong nhà nhiều lương thực hơn một chút.
Dù sao thì trong tay cô cũng còn rất nhiều.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận