[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1266: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 3

Chương 1266: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 3Chương 1266: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 3
Chẳng hạn như chị dâu cả Cố Tuyết Cầm, nhà họ Cố năm đó từng ngang vai ngang vế với nhà họ Quý, giờ đang xuống dốc nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Còn chị dâu hai Hướng Hồng Anh, cha mẹ chị ấy đều là người của bộ Giáo dục, trước khi nghỉ hưu còn là lãnh đạo. Bản thân chị ấy cũng không thua kém, học Đại học Nhân dân, tốt nghiệp xong tiếp nối công việc của ba mẹ, vẫn là lĩnh vực giáo dục.
Cha mẹ đẻ cô chỉ là công nhân bình thường trong xưởng thép, một thị dân bình thường, là kiểu gia cảnh ăn miếng muối cũng phải tính toán chỉ li, không được cho nhiều.
So với những người xung quanh, nói thật, Từ Phượng Hà rất khó chịu.
Luôn cảm thấy người nhà chồng khinh thường mình.
Lúc này ba chồng mắng Quý Trường Cần, cô liên vô thức ôm trách nhiệm lên người mình.
Nghe vậy, mọi người trên bàn bài nhất thời nhíu mày.
Nhất là bà Quý, bà ngước mắt nhìn con dâu thứ ba: "Ông già còn chưa nói mà con đã thừa nhận rồi."
"Cãi cọ cái gì?"
Từ Phượng Hà nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Quyết định dựng tai lên nghe ngóng.
Từ Phượng Hà cảm kích em rể vô cùng. Sau khi anh rời đi, bàn bài bên này không chơi được nữa.
Quý Trường Tranh đứng lên: “Con đi xem xem."
Quý Trường Tranh thờ ơ đi tới phòng bên cạnh.
Cái này...
Cái này... Ông Quý trừng mắt liếc anh một cái, Quý Trường Tranh không thèm để ý, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống.
Không nói lời nào, chủ yếu là quan sát tình hình thôi.
Lúc ông cụ nổi giận, sợ là chỉ có Quý Trường Tranh mới dám tỏ thái độ tản mạn và tự tại như vậy.
Mọi người tập trung.
Quý Trường Đông ho nhẹ: "Nếu mọi người đều đông đủ, vậy con nói đây."
Chuyện này vốn cũng vì anh ta mà dựng nên.
Không khí vốn giương cung bạt kiếm tại hiện trường lập tức biến mất.
"Bốn anh em chúng ta không ai kế thừa sự nghiệp của ba."
Quý Trường Cửu thản nhiên nói: "Vợ con ở Bộ giáo dục, em không ởi giáo dục thì đi đâu?”
Xem như trời xui đất khiến nay giúp anh ta tránh thoát một kiếp. Bây giờ mà biết ngoại ngữ thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Quý Trường Đông ho nhẹ: "Năm đó ba mẹ sắp xếp cho con đảm nhận vị trí của ba, nhưng con học ngoại ngữ không giỏi nên quyết định không đi mà tự đăng ký vào Sở công thương, làm tận hai mươi năm."
Anh xem như là người duy nhất trong nhà đi tòng quân.
"Còn em hai, em học giỏi nhất, ba định cho em làm giảng viên đại học, kết quả em lái sang Bộ giáo dục."
Mọi người lập tức cúi đầu xuống, đương nhiên trừ Quý Trường Tranh. Anh kế thừa sự nghiệp của mẹ, lúc mẹ anh còn trẻ, bà làm việc ở đoàn văn công, được coi là hoa khôi của đoàn văn công.
Yêu vào lú cả đầu là chỉ anh ta chứ đâu, vợ ở đâu anh ở đấy, hồi trước cố ý từ bỏ công việc giảng viên đại học, chọn đến Bộ giáo dục làm một nhân viên quèn.
Hôm nay coi như hết khổ, trở thành nhân viên trung tâng của Bộ giáo dục, một câu nói có thể quyết định số phận của rất nhiều người, hơn nữa còn tránh được một kiếp †ai ương.
Hướng Hồng Anh ở bên kia nghe lén không khỏi đỏ mặt, xấu hổ xoa xoa lá bài, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Cô ấy và chồng mình kết hôn hơn mười năm, vẫn luôn rất ân ái.
Từ Phượng Hà nghe vậy thì hâm mộ nhìn chị dâu hai nhà mình.
Rồi dựng thẳng lỗ tai lên nghe tiếp.
Bên kia.
Quý Trường Đông nhìn thoáng qua em trai thứ hai: "Em rất may mắn." Nếu năm đó em ấy thật sự nghe lời người trong nhà, vào đại học nhậm chức.
Sợ là hôm nay cũng bị điều xuống nông thôn như ba mẹ em dâu bốn.
Quý Trường Chinh cười nhã nhặn: "Em nghe lời vợ, cô ấy nói đúng."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Em đồng ý với câu nói của anh hai."
Mọi người: ”...'
Không muốn nói chuyện với hai con người đắm chìm trong tình yêu này.
Quý Trường Đông nhìn hai người đang rất chi là đắc ý rồi quay sang Quý Trường Cần: "Tình huống của em là phức tạp nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận