[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 499: Ngày Thứ Năm Mươi Ba Xuyên Không 2

Chương 499: Ngày Thứ Năm Mươi Ba Xuyên Không 2Chương 499: Ngày Thứ Năm Mươi Ba Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Con cũng yêu mẹ."
"Mẹ, mẹ yên tâm, sau này đến lượt con tốt với ba mẹ."
Trần Thu Hà vẫn cười cười, không nói gì, đột nhiên bà ấy chợt nhớ ra một chuyện gì đó: "Ngày mai con kết hôn rồi, đến lúc đó có muốn đón mấy người giáo sư Diệp đến uống rượu không?"
"Giáo sư Diệp?"
Thẩm Mỹ Vân bối rối một lát.
"Con quên rồi sao, chính là giáo sư Diệp mà lúc trước cùng về quê với mẹ đó, cả nhà họ, nhà họ còn có một cô con gái bằng tuổi con, tên là Diệp Huệ Như."
Thẩm Mỹ Vân đã có chút ấn tượng rồi: "Ngày mai đi đón người ta liệu có phải là không hay quá không? Dù sao ngày mai đã kết hôn rồi, hơn nữa cũng không nói trước."
"Cũng phải ha."
Lần này vừa nhắc đến, thì Thẩm Mỹ Vân đã nhớ ra: "Thầy Trịnh Đức Hoa?"
Suy cho cũng thì không tiện lắm, nhà giáo sư Diệp ở bên cạnh đại đội, không được phân cùng đến với họ.
"Còn có một người nữa, thầy Trịnh, con còn nhớ không?"
Trong khoảng thời gian này Trần Thu Hà cũng rất bận rộn, nên cũng chỉ lúc này nằm với con gái, mới từ từ thả lỏng đầu óc.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Mẹ lo liệu là được rồi."
"Chính là giáo viên đại học của con. Sau khi con vào trường, mẹ còn nhờ ông quan tâm chăm sóc con nhiều hơn chút."
Trần Thu Hà suy nghĩ một chút, có cũng được không có cũng chẳng sao, vuốt tóc cô: "Vậy thì thế này nhé, ngày mai sau khi con kết hôn, mẹ đến nhà giáo sư Diệp tặng ít kẹo mừng, cũng không cần họ đến đây nữa." Nhưng rốt cuộc cũng mềm lòng, nước đến chân rồi lại thay đổi quyết định.
Kể từ sau khi kết thúc đại học, thì đần dân mất liên lạc rồi.
Nhắc đến đây, vẻ mặt Trần Thu Hà buồn bã nói: "E là hoàn cảnh của ông ấy cũng không tốt, mà thôi, không tìm ông ấy nữa."
"Nhưng mà, mẹ không có thông tin của ông ấy."
Cũng xem như là đáp lại ân tình ông ấy đã chăm sóc cho Thẩm Mỹ Vân thời đi học.
"Cũng xem như là báo cho ông ấy một tiếng là con đã kết hôn."
Hai mươi tệ đó là phòng khi, lỡ như cuộc sống ông ấy không tốt, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ được đôi chút.
"Nếu ngày mai hoặc hôm nào đó con có thời gian, con hãy gửi một lá thư qua đó nhé, vẫn là địa chỉ của nhà tập thể đại học đó, bỏ hai mươi tệ và hai cái kẹo mừng vào bên trong."
Thẩm Mỹ Vân: "Dạ được, con biết rồi, nhưng mẹ nhớ ghi địa chỉ của thầy Trịnh cho con nhé.
Tất cả những thứ này đều cần thiết để đón dâu ngày mai.
Quý Trường Tranh cũng không ngủ, buổi chiều anh chạy đi nhiều nơi, lần lượt mua đầy đủ hết thứ này đến thứ khác.
Nhà tiếp khách.
Dậy sớm trang điểm, đón khách, đưa dâu, những việc này việc nào cũng đều rất mệt.
Pháo, hoa đỏ lớn, bao lì xì, hạt dưa, kẹo.
Trần Thu Hà ừ một tiếng: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Đi ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta phải dậy sớm."
Anh trằn trọc trên giường, vẫn còn đang tính toán xem mình còn thiếu thứ gì. Trằn trọc khiến cho sĩ quan hậu cần đau đầu: "Quý Trường Tranh, ngày mai cậu phải kết hôn rồi, cậu yên lặng chút được không hả?" "Sáng ngày mai tôi còn phải lái xe."
Buổi chiều, Trần Viễn từ quân đội tới, lái một chiếc xe khác tới. Nhưng mà chiếc xe đó đã đậu bên ngoài nhà khách công xã, ngày mai Trần Viễn cùng vào đại đội với họ.
Tuy nhiên, nhiệm vụ của họ lại trái ngược nhau.
Quý Trường Tranh và họ đến đón dâu, còn Trần Viễn là đi đưa dâu.
Sáng sớm ngày mai phải vội vàng lên đường, thế cho nên tối nay mọi người đều chuẩn bị ngủ sớm một chút, dù sao ngày mai còn phải đánh một trận chiến cam go.
Nghe sĩ quan hậu cần nói vậy, Quý Trường Tranh không hề giận dõi, anh ôm gối nói: "Tôi không ngủ được."
"Sĩ quan hậu cần, lúc trước, ngày trước khi kết hôn của anh như thế nào? Anh ngủ được không?”
Sĩ quan hậu cần này làm sao mà nhớ được, anh ấy đã kết hôn hơn mười năm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận