[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1722: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 3

Chương 1722: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 3Chương 1722: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 3
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi biết, nhưng các binh sĩ mỗi ngày đều vất vả cắt cỏ cho heo, trông trọt, không phải là đang phục vụ cho trang trại chăn nuôi sao?"
Mỗi một binh sĩ của đoàn đội, hễ rảnh rỗi đều là đang phục vụ cho trang trại chăn nuôi và số tiền trang trại chăn nuôi bán được, đến cuối cùng quay trở lại đội trú, cung cấp cho bọn họ quần áo, trang bị tốt, thậm chí còn tăng cả tiền lương.
Nhưng những thứ này đến được tay bọn họ, bọn họ sẽ không nỡ dùng.
Chỉ có những thứ ăn trong miệng mới là thực tế.
Sĩ quan hậu cần làm sao không biết được, nhưng anh ấy keo kiệt đã quen: "Chi phí này quá tốn kém rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Còn chưa nói là phải thực hiện, tính trước đi."
Cô đi xem Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư lập tức cầm bàn tính lên, tiếng gõ máy bộp bộp như đi đánh trận.
"Em có chắc là một tuần một con heo, hai mươi con gà, hai mươi con thỏ, hai trăm quả trứng không?”
Tất nhiên là phải tận dụng toàn bộ.
"Vậy thì một năm tổng cộng là bốn mươi tám con heo, chín trăm sáu mươi con gà, chín trăm sáu mươi con thỏ, và chín ngàn sáu trăm quả trứng gà."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong số liệu này, ngược lại cô cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, cô gật đầu: "Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng nếu chia nhỏ xuống, chẳng hạn như bốn mươi tám con heo, trại nuôi heo của chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận nhiều như vậy, nghĩa là các binh sĩ của chúng ta quanh năm suốt tháng hầu như mỗi ngày đều có thể ăn được thịt heo."
"Nhiều như vậy à."
Sau khi tính ra kết quả, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít một hơi thật sâu.
Một con heo ít nhất cũng phải nặng hơn hai trăm cân, cho dù là thịt heo hay là nội tạng heo, thì đều là thứ vô cùng tốt.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
"Giám đốc Thẩm nói rất đúng!"
"Có nghĩa là cơ thể của các chiến sĩ chúng ta có chất béo, cho dù là bọn họ huấn luyện dã ngoại, hoặc là ra chiến trường, hoặc là xuất ngũ, thì sự thiếu hụt thể chất cũng không đến mức phải nhiều như vậy."
"Đừng quên, ý định ban đầu mà chúng ta mở ra trang trại chăn nuôi này là để cung cấp tiếp tế cho quân đồn trú, đồng thời, đối tượng mà chúng ta tiếp tế là ai? Không phải là các binh sĩ sao? Bọn họ càng khỏe thì trang trại chăn nuôi của chúng ta mới có thể càng tốt hơn." Hai bên đang hỗ trợ lẫn nhau.
"Mọi người có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Gì vậy trời, không phải lễ tết mà cũng được ăn thịt heo.
Ông ấy dẫn đầu nhóm người vỗ tay, nói với những người phía sau: "Cô bé này có ý thức giác ngộ cao đấy. Chúng ta còn không dám nghĩ đến vậy, mà cô bé này dám giết mỗi tuần một con heo để cung cấp nhu yếu phẩm cho binh sĩ."
Nghe đến lời này khiến nhóm người Lương Chiến Bẩm vô cùng ghen ti.
Sư đoàn trưởng Trương đang dẫn người đi tham quan thì nghe được những lời Thẩm Mỹ Vân nói.
Không sai, nhóm người Lương Chiến Bẩm lần này đến đây để học tập, bọn họ rất muốn biết phương thức chăn nuôi theo hình thức này.
Lương Chiến Bẩm không tự nhiên gật đầu: "Giám đốc Thẩm."
Người tới có mục đích.
Cô nhìn qua nhóm người thì bắt gặp người quen là Lương Chiến Bẩm và lão Hổ, bọn họ trước kia từng ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ sư đoàn trưởng Trương lại dẫn người đến tham quan, mới qua Tết thôi mà, những người này ham học đến thế cơ à? Thẩm Mỹ Vân nhìn qua.
Tuy người ta chưa đồng ý á, nhưng cứ học lỏm trước thôi.
Lão Hổ cũng lên tiếng: "Giám đốc Thẩm."
"Mọi người quen nhau?”
Sư đoàn trưởng Trương bất ngờ hỏi.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Trước kia bọn tôi từng lập nhóm đi làm nhiệm vụ thu thập." Rõ ràng là hai bên đối đầu, nhưng qua lời cô nói lại biến thành việc lập nhóm.
Ý nghĩa thay đổi nên vẻ mặt của Lương Chiến Bẩm và những người khác tốt hơn chút, không còn ngại ngùng như lúc trước nữa.
"Đúng vậy."
"Là người quen thì dễ nói rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận