[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1269: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 6

Chương 1269: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 6Chương 1269: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 6
Quý Trường Tranh bước nhanh vào: "Mỹ Vân, sao vậy?”
Trong tay anh còn bưng một đĩa hạt dưa và đậu phộng trên cùng phủ mấy quả quýt vàng rực, anh sợ Mỹ Vân một mình trong phòng bị đói.
Thẩm Mỹ Vân nghe tiếng quay đầu nhìn lại.
Khi nhìn thấy Quý Trường Tranh, cô phụt cười: "Quý Trường Tranh, anh hồi mười lăm tuổi đáng yêu quái"
Trong sách có mọi thứ.
Một mớ hỗn độn, rùa có, thỏ có, chó con, hổ cái, dơi.
Nói chung là Quý Trường Tranh đã vẽ tất cả những con vật mà anh có thể nghĩ ra.
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh thở dài: "Em đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu anh học giỏi, anh sẽ không bị bố tống vào bộ đội."
Thẩm Mỹ Vân/Anh đừng đánh trống lảng, Quý Trường Tranh, em hỏi anh, lúc ở trường, anh học hành thế nào?"
"Xem ra không giỏi lắm nhỉ?"
Chỉ nhét sách về lại giá sách.
Quý Trường Tranh không nói nữa.
Thẩm Mỹ Vân truy vấn.
Sải bước tiến lên giật lấy quyển sách: "Đói bụng không? Khát không? Mẹ Trương nấu súp ngân nhĩ, anh múc cho em một chén nhé?"
Thẩm Mỹ Vân đắc ý nhướng mày: "Vậy sau này anh cần em bổ túc cho anh không?"
Chứ không phải vào bộ đội tìm đường thăng tiếng.
Y chóc. Anh sẽ đi con đường cũ của anh hai.
Nghe xong Thẩm Mỹ Vân chỉ cảm thấy tai mình sắp mang thai, không khỏi đẩy Quý Trường Tranh một cái.
Quý Trường Tranh ôm cô: 'Vậy cô Thẩm, cô dạy em đi được không?"
Những lời còn lại, anh dán vào tai Mỹ Vân nói.
"Hồi đi học, lần nào em cũng nhất lớp đấy."
"Bậy bạt"
Sao cả buổi chiều không thấy bóng dáng đâu?
Không muốn nói chuyện với người này nữa.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Quý Trường Tranh: "Cô Thẩm, cô dạy em được không?"
Cô hừ một tiếng, cầm lấy một quả cam bóc vỏ, sau đó chủ động đổi chủ đề: "Anh biết Miên Miên đâu rồi không?"
Sa cái này cũng dám nói.
Quý Trường Tranh ôm cô hôn một cái rồi nói: 'Ra ngoài chơi với đám con trai trong nhà, tối mới về."
Đó là sự thật.
Hồi nhỏ anh cũng vậy.
Nhất là vào dịp cuối năm, túi tiền của bọn trẻ đều phồng lên.
Không ăn hết đồ ăn ngon mang đi thì không về nhà đâu.
Cũng như Quý Trường Tranh dự đoán.
Bên ngoài.
Miên Miên chạy ra ngoài chơi với mấy anh trai, có rất nhiều trẻ con trong ngõ nhỏ này.
Miên Miên đi theo họ, chỉ một chốc đã quen biết rất nhiều đồng bạn mới. Quý Minh Phương đút túi, vừa chạy vừa quay đầu lại, thỉnh thoảng hỏi một câu: "Em gái Miên Miên, em chạy mệt không? Nếu mệt thì anh bảo họ chạy chậm lại."
Miên Miên lắc đầu, mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nóng.
"Được, em có thể đuổi kịp."
Đây là lần đầu tiên cô bé được chơi với nhiều anh trai như vậy.
Trước kia lúc ở doanh đội, cô bé chỉ chơi với đám Tiểu Mai Hoa.
Trò đánh trận của các bé trai, đây là lân đầu tiên cô chơi.
Cô bé rất hưng phấn.
"Vậy được, nếu em không thoải mái thì phải nói với anh."
Quý Hướng Phương dặn đi dặn lại như một ông cụ non.
Miên Miên ừ một tiếng, ôm túi nhỏ của mình chạy theo.
Mấy đứa lớn đi trước, đám nhỏ theo phía sau, có đứa đánh trận, có đứa đá cầu, còn có đứa đang đổi đồ ăn ngon và đồ chơi cho nhau.
Nói chung là đủ loại.
Mà Miên Miên thân là cô em gái duy nhất của nhà họ Quý, đương nhiên được các anh trai nâng niu trong lòng bàn tay.
Dù chúng cũng chơi mê mẩn cũng không quên quay đầu lại trông chừng Miên Miên, hỏi cô bé có đói bụng không, có mệt không.
Miên Miên đều lắc đầu.
"Quý Minh Viên, sao cậu giống đàn bà vậy, lề mà lề mề, rốt cuộc có tới không?"
Nghe vậy, Quý Minh Viên mất hứng.
"Ai lê mê? Không thấy tôi đang dỗ em gái tôi à?"
Lũ trẻ xung quanh lập tức quay đầu nhìn lại.
Như vừa thấy hiện tượng lạ.
“Quý Minh Viên, mẹ cậu sinh cho cậu một em gái à?" Không đúng, họ nhớ Quý Minh Viên chỉ có một đứa em trai là Quý Minh Phương. Quý Minh Viên: "Đây là con gái của chú tôi." "Là ông chút út hung dữ đáng sợ nhất của cậu hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận