[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1810: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 4

Chương 1810: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 4Chương 1810: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 4
"Chừng này là được rồi, những thứ còn lại để tới tết con đem về nhà sau." Còn về số thịt này là của trại chăn nuôi, không phải đồ cô mua, thực sự đem về cũng không tiện.
Với lại, trong nhà cũng có thịt ăn, cũng không thiếu mấy thứ này.
Trần Thu Hà ừ một tiếng, bà ấy vẫn đang bận việc, bà ấy và Mỹ Vân đều đang làm việc và bận việc của riêng mình.
Bà ấy đang làm sủi cảo, đã bao được bốn năm trăm cái sủi cảo rồi, để ở bên ngoài cho đông lại, Trần Thu Hà nghĩ rất chu đáo, lúc bà ấy không có ở đây, mấy người Mỹ Vân lại ăn uống đối phó, bà ấy bèn làm nhiều bánh sủi cảo một chút, bất cứ lúc nào cũng không để bụng đói.
Ngoài bánh sủi cảo ra, bà ấy cũng đã làm rất nhiều chè trôi nước và cả bánh dày mà Miên Miên thích ăn nữa.
Sau đó, bà ấy lại đi kiểm tra một lượt, sau khi thấy không còn vấn đề gì nữa, thì mới chuẩn bị rời đi.
Còn Thẩm Mỹ Vân nhân lúc bà ấy đi kiểm tra, đã nhét ba trăm đồng và ba mươi trang đại đoàn kết vào đôi giày ở trong tay nải, đã nhét dưới đế dày cộm lên cả nửa.
Lúc Trần Thu Hà đi ra, Thẩm Mỹ Vân đã kịp thu tay lại.
Lúc bà ấy rời đi, Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, và cả Tống Ngọc Thư đều đi tiễn bà ấy, vừa mới sáng sớm mà khoé mắt mấy người này đã đỏ hết lên.
Trần Thu Hà hỏi một câu.
Sau khi Trần Thu Hà nghe được câu trả lời này, kỹ lưỡng xem qua, Thẩm Mỹ Vân cố gắng để bản thân thản nhiên.
Cô không nói bản thân đã nhét tiền vào bên trong, tính cách của Trần Thu Hà thực sự rất cố chấp, nếu biết Thẩm Mỹ Vân nhét tiền cho bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không cần. Thẩm Mỹ Vân cười ha ha: "Con cũng giống như mẹ vậy, kiểm tra chút thôi, coi còn thứ gì quên mang không."
Sau khi nhìn qua, Trần Thu Hà không phát hiện ra thứ gì, lúc này mới thu hồi ánh mắt lại, đi xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị rời đi.
"Sao con lại mở tay nải ra hả?"
"Mẹ biết rồi, các con quay về đi, không cần tiễn nữa đâu." Trần Thu hà: "Các con đều phải đi làm, đừng để tới muộn."
Cũng đúng.
Nghe nói như vậy, mọi người đều gắng chịu đựng: "Mẹ, đi đường hãy chú ý an toàn." Thẩm Mỹ Vân nhỏ tiếng dặn dò.
Trần Thu Hà: "Được rồi được rồi, còn hơn mười ngày nữa là đến tết rồi, các con sẽ quay về rồi mà."
Trường của mấy đứa Miên Miên đã được cho nghỉ đông rồi, cho nên mấy ngày này vẫn luôn ở nhà, làm việc cùng với Trần Thu Hà, chỉ là bây giờ Trần Thu Hà đi rồi, chỉ còn cô bé cô đơn một mình.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân căn bản không thể đi đâu được, cho nên mới không thể tiễn Trần Thu Hà.
Nhìn thấy Trần Thu Hà đi không còn bóng dáng rồi, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới quay về, cô hỏi Miên Miên: "Con đi cùng với mẹ tới trại chăn nuôi, hay là quay về tìm mấy bạn Nhị Nhạc làm bài tập?”
Càng gần tới cuối năm, trại chăn nuôi càng bận rộn, không chỉ là việc buôn bán ra ngoài, còn cả kết toán số liệu, thêm vào đó mọi việc của phân xưởng ở bên Thanh Sơn, toàn bộ đều tập hợp lại.
"Con đi làm bài tập đây."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nghe thấy lời này, cô thở dài, xoa đầu tóc của cô bé: "Cuối năm ba được nghỉ phép sẽ quay về, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau về nhà thăm bà ngoại." "Muốn ở nhà để đợi ba."
Miên Miên cúi đầu, nhìn ngón chân, lâu sau mới nói: "Con nhớ ba rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô có hơi nghi ngờ: "Lần này sao không cùng bà ngoại đi về nhà?" Đây mới là điều mà cô muốn hỏi cô bé, chỉ là lúc trước Trần Thu Hà ở đây, cô vẫn luôn không hỏi.
Nếu cô bé đi tới nhà bà ngoại, thì không thể gặp ba được.
Miên Miên suy nghĩ một hồi: "Vừa hay con tới nhà Nhị Nhạc."
Miên Miên gật đầu.
"Có điều, muốn được tới nhà bà ngoại chơi cho vui vẻ, mấy ngày này con phải làm hết bài tập mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận