[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 817: Ngày Thứ Tám Mươi Tám Xuyên Không 5

Chương 817: Ngày Thứ Tám Mươi Tám Xuyên Không 5Chương 817: Ngày Thứ Tám Mươi Tám Xuyên Không 5
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, suy nghĩ một chút liền nói: "Dựa theo kinh nghiệm của mọi người đi, tôi cũng chưa từng đến đây."
Sĩ quan hậu cần còn muốn nói gì đó. Nhưng mà bị hai người Quý Trường Tranh cùng Trần Viễn đã ngăn cản lại: "Vậy thì đi con đường này đi, tôi thấy không ai đi con đường này."
Hiển nhiên là hai người họ đều không muốn Thẩm Mỹ Vân áp lực.
Nếu như đã chọn đường thì tất cả sẽ đi về một phía.
Khu rừng của Thanh Sơn rất lớn, rộng khoảng trên vạn mét vuông, vừa vào trong rừng thì những tán cây ở trên đỉnh đầu đã che hết ánh sáng.
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu lên trên mặt đất chiếu ra sắc xanh lên mặt đất phủ đầy lá cây.
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh đi tới, chỉ cảm thấy như mình đang bước đi dưới ánh sáng lịch sử, phía dưới chân là lớp lá mềm khiến cô có loại cảm giác không chân thật.
Nhất là bên tai còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu kiến người ta cảm thấy có chút SỢ.
"Trước mắt thì dựng trại tại chỗ này đi."
Đúng lúc đi tới một nơi tương đối bằng phẳng, Quý Trường Tranh kiểm tra xung quanh một phen, quả nhiên tìm được một hồ suối ở cách đó không xa.
Có nước có đất bằng, bao quanh còn có cây cối, đây đúng là một nơi hợp lý để dựng trại.
Cách nơi này không xa, rất thuận tiện.
Đang từ từ chảy.
Sau khi kiểm tra xong, Quý Trường Tranh ở phía trước vẫy tay, ra hiệu mọi người dừng lại. Nếu như chỉ có một mình Thẩm Mỹ Vân đi thì chắc chắn là cô sẽ sợ, nhưng mà đang có nhiều người, như vậy cũng có thể khiến bản thân can đảm hơn.
Mấy chục dặm xung quanh cũng chỉ có nơi này có đất bằng, có nguồn nước, còn có thể được che lấp|.
Trong lúc bên này đang bận rộn, Lương Chiến Bẩm cũng dẫn nhân mã đến đây.
Nhìn thấy Quý Trường Tranh tới trước thì nhất thời hét lên: "Không thể nào, sao mấy người lại tìm được vị trí này trước chúng tôi?"
Lấy liềm dao xử lý mấy bụi cây ở xung quanh.
Không phải là sườn núi thì chính là câu mương, hoặc là rừng già, căn bản là không có ai dám ở.
Nếu nói quay đầu rời đi thì cũng không được.
Dù sao thì anh ta cũng đã thăm dò những nơi khác.
Đây chính là chỗ Lương Chiến Bẩm đã chọn từ trước, tuyệt đối không ngờ lại bị Quý Trường Tranh, bọn họ đoạt mất.
Thật sự sợ bị hổ tha đi vào nửa đêm khi còn đang ngủ ngon.
"Chúng tôi cũng sẽ dựng trại ở đây, không có vấn đề gì chứ?"
Điều này khiến Lương Chiến Bẩm có chút lúng túng, vậy mà không ai phản ứng anh tai
Thu hoạch bụi cây, san bằng mặt đất, dựng lều, thu dọn hành lý, từng chuyện từng chuyện được làm rất trật tự.
Đối mặt với Lương Chiến Bẩm ồn ào, mấy người Quý Trường Tranh bên này rất an tĩnh, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó đều nhanh chóng làm việc của mình.
“Quý Trường Tranh?”
Dù sao thì cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này.
Quý Trường Tranh dừng tay đang cầm liềm lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt không biểu lộ chỉ vào vị trí bên cạnh: "Các người ở chỗ này."
Lương Chiến Bẩm tự nhủ, sao Quý Trường Tranh lại tốt như vậy?
Vậy mà còn chủ động để vị trí cho bọn họ, anh ta suy nghĩ trong một thời gian dài, chờ đến khi các chiến sĩ dựng lều xong thì mới nhận ra.
Con mẹ nói
Bị lừa chịu lừa.
Vị trí mà Quý Trường Tranh chỉ cho anh ta là vị trí bên ngoài, nếu xây dựng như vậy thì đội ngũ của bọn họ giống như chúng tinh phủng nguyệt đội ngũ của Quý Trường Tranh.
Tư thế như đang bảo vệ.
Đương nhiên, nếu như trên núi có hổ xuống thì sẽ cắn bọn họ trước.
Lương Chiến Bẩm: ". "
Sao con người Quý Trường Tranh vẫn âm hiểm như trước đây.
Tại sao còn có thể âm hiểm đến mức này?
Thuộc hạ ở bên cạnh lại hỏi: "Đội trưởng Lương, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?"
Lương Chiến Bẩm nhìn mặt đất đã được dọn sạch cây cối, đây đã là phần đất tốt nhất, nếu như bây giờ đổi ý đi tìm địa phương khác dựng trại thì hiển nhiên là không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận