[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1406: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 7

Chương 1406: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 7Chương 1406: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 7
Quý Trường Tranh quay về, anh đã quét được ba dặm tuyết rồi, chỉ là không theo kịp tốc độ tuyết rơi, chẳng mấy chốc, trên mặt đất lại rơi thêm một tầng dày.
Anh vừa quay về đã đặt cây chổi trước cửa, thấy trên người Thẩm Mỹ Vân có một lớp tuyết mỏng.
Quý Trường Tranh lập tức chau mày: "Sao không vào phòng?"
"Ở bên ngoài lâu thế?"
Thẩm Mỹ Vân chẳng hề để ý, tiện tay phủi một chút: "Ở bên ngoài nói chuyện với chị dâu Xuân Lan đó."
"Bọn họ vẫn còn xem mắt, không cho em vào à?"
Chỗ Quý Trường Tranh chỉ huy mọi người quét tuyết là con đường bên phía khác, cho nên hoàn toàn không gặp bọn bác sĩ Tần và Trần Viễn.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Đâu có? Bọn họ đã xem mắt xong rồi, đó là nhà mình, em còn không vào được à? Chỉ là ở bên ngoài nói chuyện với chị dâu Xuân Lan một chút thôi."
"Tống Ngọc Thư xung động quá, tính cách bác sĩ Tần thì ôn hòa, không kìm cô ấy nổi."
Thấy anh không nói, cô tò mò: "Chẳng lẽ anh không muốn biết Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tân xem mắt có thành hay không à?"
Thẩm Mỹ Vân nghe thế thì thấy bất ngờ: "Sao anh biết được?"
Cho nên sẽ không thành công.
Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Bọn họ không hợp."
"Không đúng, sao anh nhìn ra được?”
Quý Trường Tranh nắm tay cô đi vào nhà.
Đương nhiên, điều quan trọng là anh không có hứng thú với Tống Ngọc Thư, mặc kệ ai kìm nổi cô ta.
"Vậy ai kìm cô ấy nổi?"
Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao anh biết được."
Cái này
Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Nếu như anh hai có thể kìm hãm được cô ấy thì sẽ thành được, nếu không thì sẽ cưới về một tổ tông."
Thẩm Mỹ Vân thuận thế truy hỏi: "Anh thấy anh hai em và Tống Ngọc Thư thành đôi được không?"
Cái này
Đều không liên quan gì đến mình.
Theo góc nhìn cá nhân thì anh không thích tính cách như Tống Ngọc Thư, giống như quả pháo vậy, chạm vào là nổ.
Quý Trường Tranh thở dài: "Nhưng người còn lại trong chuyện này là bác sĩ Tần."
"Mặc kệ bọn họ, lo chuyện của mình là được."
Quý Trường Tranh cười, cũng không tranh cãi với cô.
Thẩm Mỹ Vân liếc mắt nhìn anh: "Anh so sánh vậy là sao."
Thẩm Mỹ Vân đẩy anh: "Anh quên rồi à, lúc đầu cậu em nói chúng ta chăm sóc anh hai nhiều một chút, nếu có thể làm mai là tốt nhất."
Nếu ở cùng người như vậy, anh sẽ cảm thấy rất gian nan.
Luận quan hệ thân sơ, đương nhiên Trần Viễn gần với bọn họ hơn, nhưng có một chuyện rất quan trọng.
Đó chính là lần xem mắt này bắt đầu từ phía bác sĩ Tần.
Cho nên.
Quý Trường Tranh bèn nói: 'Không giúp ai cả, để bọn họ tự do phát triển."
Đây mới là đúng đắn nhất. Lời này của Quý Trường Tranh nói vào lòng Thẩm Mỹ Vân: "Cứ như vậy đi, xem thế nào đã."
"Chỉ là không biết Tống Ngọc Thư có thể hạ gục được khúc gỗ như anh hai em không."
Quý Trường Tranh nhướn mày, cười bí hiểm: "Này thì khó nói lắm."
*
Bên ngoài.
Tống Ngọc Thư rời khỏi Quý gia thì trực tiếp đi tìm Trần Viễn, nhưng đáng tiếc Trần Viễn đi nhanh quá.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, người rời khỏi đã không thấy đâu.
Tống Ngọc Thư tức đến mức giậm chân: "Cái tên này."
Cô ta suy nghĩ, xoay người quay lại phòng tiếp khách, lấy tiền mua đồ rồi quay lại Quý gia.
Thẩm Mỹ Vân thấy Tống Ngọc Thư ởđi rồi lại quay lại, cô lập tức ngây người: "Ngọc Thư, sao thế?"
"Tôi nhìn trúng anh hai cậu rồi, cậu giúp tôi nói một tiếng."
Thẩm Mỹ Vân: "2"
Cô sống hai đời, đều chưa từng gặp cô gái thẳng thắn như vậy bao giờ.
"Sao thế? Không muốn tôi làm chị dâu cậu à?"
Tống Ngọc Thư hơi chau mày.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không phải, cậu thích anh hai tôi à?"
Câu này làm Tống Ngọc Thư cứng họng rồi.
Cô ta suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không bài xích."
"Không đúng, nên gọi là có thiện cảm."
Nói đến đây, cô ta phấn khích: "Mỹ Vân, cậu nói xem nếu tôi theo đuổi được anh hai cậu, sau đó anh ấy theo tôi về Bắc Kinh thì liệu có đánh Tống Ngọc Chương một trận không?”
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận