[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1746: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 10

Chương 1746: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 10Chương 1746: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 10
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em cũng không biết được. Chỉ là đồ tẩm bổ thôi, chị uống một chút cũng không sao đâu."
"Anh trai cũng có thể uống."
Thấy vợ mình thích, lúc này, Trần Viễn mới không từ chối. Anh ấy đi mở ra cái hòm khác, khi cái hòm mở ra, liền thấy đồ đạc được nhét đầy ở bên trong rơi ra ngoài.
Một đống bắp ngô non lăn ra ngoài.
"Ôi, thật nhiều ngô quá đi!"
Hợp tác xã cung ứng cũng có bán chúng, nhưng phải đi từ sáng sớm có thể mua được. Chỗ đồn trú cũng có thể trồng được bắp ngô, nhưng chỉ được một ít, nên mọi người ít khi mua.
Thẩm Mỹ Vân cũng bất ngờ, nhặt lên mấy bắp ngô rồi nhìn xuống: "Thật là tươi ngon nha."
"Buổi trưa có thể luộc bắp ngô để ăn." Cô tiếp tục nhìn xuống, thấy còn có một túi đậu phộng mười cân nặng vừa mới hái nên vẫn còn mang có mùi bùn đất.
Nghe nói như vậy, Tống Ngọc Thư mới đồng ý nhận lấy.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được chảy nước miếng: "Mẹ thật biết cách gửi đồ nha." Cô nhìn thấy những cây cải xanh này còn thích hơn là nhìn thấy đám thịt muối.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, đem chỗ đồ ăn kia chia một nửa cho Tống Ngọc Thư: "Anh chị cầm chỗ này đi, em sẽ lấy chỗ nửa còn lại."
Tống Ngọc Thư gật đầu: "Cô thật hiểu rõ về em ghê."
Toàn bộ đều là thực phẩm sạch, không dùng hóa chất, lại còn vừa mới được hái nữa.
Tống Ngọc Thư còn muốn nói gì đó, thì thấy Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Hai nhà chúng ta cũng liền kê, hai chúng ta có gì thì ăn đó thôi, cũng không có gì đắt tiền cả." Ở bên cạnh là mấy quả dưa leo và cà chua, một vài quả cà chua bị đè bẹp nên bị chảy nước ra khắp túi, nhưng may mắn là mấy quả dưa leo không bị sao cả, hương vị vẫn rất ngon.
Cô nhìn chỗ dưa leo, nhịn không được, cắt một ướp dấm tỏi.
Cô bỏ chúng vào trong nồi hầm, sau đó lại đem dưa leo đi rửa sạch rồi nạo vỏ. Cô cảm thấy rất thoải mái, thở dài một hơi.
"Đây mới là cuộc sống thoải mái." Không phải làm cái gì cả, chỉ cần nằm nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi đủ rồi, lúc này, cô mới chậm rãi đứng dậy, cắt ba, bốn quả cà chua, cho một lớp đường lên phía trên để ướp.
Lúc trở về, Trân Viễn đưa Thẩm Mỹ Vân về. Đồ đạc nhiều quá, sau khi về đến nhà, cô liên lột vỏ bắp ngô ra.
"Ôi, nhiều món ngon quá." Miên Miên để cặp sách xuống, liền chạy vào, Thẩm Mỹ Vân thấy cô bé, mới nhớ mình vẫn chưa nấu món chính, liền hỏi: "Bên trong tủ lạnh vẫn còn thịt vịt quay Bắc Kinh đúng không?" Cuốn gỏi ăn là ngon nhất.
"Mẹ, buổi trưa chúng ta ăn cái gì vậy?" Miên Miên vừa đi học về, đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Cô bé cũng không biết là cái gì, nhưng tóm lại là rất thơm.
"Mẹ đang nấu bắp ngô non và làm salad trộn cà chua với dưa leo."
Cô chưa kịp làm xong, thì bên ngoài truyền tới tiếng động.
Miên Miên tìm kiếm: "Vẫn còn có một con vịt quay Bắc Kinh nữa ạ." Bọn họ đã mua món này lúc ở Bắc Kinh.
Giải quyết xong dạ dày của mình.
Huống chỉ, còn có món gỏi cuốn thịt vịt quay Bắc Kinh nữa, thì càng dễ ăn. Đồ ăn thanh mát, thịt vịt quay ngoài giòn trong mềm, rất thơm, cộng thêm vị dưa leo tươi càng làm ngon miệng.
Hai mẹ con cảm thấy rất thỏa mãn với bữa ăn này. Giữa thời tiết oi nóng này, dù là có ít mứt cà chua hay salad trộn dưa leo thì đều là ngon miệng.
Ánh mắt Miên Miên sáng lên: "Để con tới giúp mẹ." Thật sự là ngon tới mức hai người hận không thể nuốt lưỡi mình vào luôn.
Thẩm Mỹ Vân: "Lấy ra đi để cuốn gỏi, mẹ lại đi cắt một ít dưa leo để cuốn ăn kèm."
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới thu dọn đồ đạc, chạy một chuyến đến trạm xe lửa Mạc Hà, tìm được lái xe họ Hồ, thấp giọng nói: "Đồng chí, tôi muốn nhờ anh
Nhân viên tàu Hồ đã lâu không gặp Thẩm Mỹ Vân nên hỏi thăm: "Dược liệu gì vậy? Cô cũng biết là trên xe lửa của chúng tôi có những vật dụng bị cấm không thể mang theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận