[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2164: Ngày Thứ Hai Trắm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 5

Chương 2164: Ngày Thứ Hai Trắm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 5Chương 2164: Ngày Thứ Hai Trắm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 5
Chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta vô thức chảy nước miếng.
"Thật chua."
Diêu Chí Anh còn chưa ăn, đã xua tay nói: "Em không ăn, chị tự mình ăn đi."
Thẩm Mỹ Vân nhìn qua Tiểu Hầu, Tiểu Hầu cũng lắc đầu: "Tôi không ăn được đồ chua."
"Các người đúng là không có lộc ăn." Thẩm Mỹ Vân hé răng, cô không bỏ đi phần chỉ trắng trên quả quýt, định ăn chung. Khi ăn quả quýt, cô càng thích ăn quýt có cả chỉ trắng, dù nó vô vị nhưng cắn vào cảm thấy dễ chịu.
Tuy nhiên, khi quả quýt vừa đưa vào miệng, nước đã trào ra, nước chua lập tức nở ra trên đầu lưỡi. Thẩm Mỹ Vân vô thức nheo mắt lại: "Thật chua quá."
" Vậy chị còn muốn ăn nữa?"
Diêu Chí Anh nuốt nước miếng, tò mò hỏi.
Thẩm Mỹ Vân bật cười." Còn biết chọc cười chị." Cô đi về phía trước, có người bán đồ ăn. Bánh kẹp hành chiên được chiên trong chảo dầu lớn cho đến khi vàng đều hai mặt. Dầu trong chảo vẫn còn kêu xèo xèo, mùi thơm của hành lá bay ra ngoài, khiến ai ngửi thấy cũng muốn ăn thử một lần cho biết.
Đầu óc thanh tỉnh hẳn ra.
Cô nói quá mức thâm sâu. Diêu Chí Anh hâm mộ, nói: "Biết đọc biết viết thật tốt quá đi."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Em không hiểu, để mọi người cảm giác được đắng cay ngọt bùi."
Diêu Chí Anh lắc đầu như cái trống: "Chị thật sự biết tự làm khổ mình."
Tiểu Hầu cũng gật đầu, ánh mắt sáng ngời: "Chị dâu nói chuyện rất hay, chị nói nhiều một chút." "Ăn chứ." Vị chua làm dịu đi cảm giác mệt mỏi và say tàu xe khiến đầu óc choáng váng, dưới sự kích thích của một miếng quýt, cảm giác khó chịu kia biến mất ngay lập tức.
"Có thịt là một hào một cái, không có thịt là tám xu." Nói là có thịt nhưng chỉ một ít thịt băm ở giữa bánh kẹp hành chiên, trên một chiếc bánh có mười tám cục thịt viên, nhìn thôi cùng thấy rất ngon.
Thẩm Mỹ Vân vô thức gật đầu: 'Ăn đi."
"Đồng chí, bánh kẹp hành chiên này bán như thế nào?"
"Chị muốn ăn không?" Diêu Chí Anh hỏi.
"Tôi muốn ăn thịt."
Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống, liền hiểu ra: "Tôi muốn ăn bánh kẹp hành chiên."
"Mội người thì sao?"
Vì vậy, nó không đắt hơn nhiều, chỉ đắt hơn hai xu.
"Em cũng muốn thịt."
Thẩm Mỹ Vân đã trả tiền mua quýt rồi, bánh kẹp hành chiên cũng vậy.
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, thuận thế đưa tiên đưa cho ông chủ. Lúc cô đưa tiền, Diêu Chí Anh muốn giành trả tiền nhưng không thành công, bị Thẩm Mỹ Vân giành trước.
Ông chủ 'ừ' một tiếng, lập tức gói lại trong giấy dầu: "Tổng cộng bốn cái, ba mươi tám xu."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì một cái bánh kẹp hành chiên và ba cái bánh kẹp hành chiên thịt viên."
"Mỹ Vân, đồ này cứ để em trả cho."
Tiểu Hầu và Diêu Chí Anh đồng thanh, hai người đều là loại người không có thịt thì sẽ không vui.
Thẩm Mỹ Vân cười, đưa hai cái bánh kẹp hành chiên cho cô ấy: "Sau này em còn có nhiều cơ hội trả tiền, em sợ không có cơ hội hay sao?"
Diêu Chí Anh mới yên tâm.
Sau khi phân chia bánh kẹp hành chiên, Thẩm Mỹ Vân nếm thử. Bánh kẹp hành chiên mới chiên vàng óng hai mặt, cô cắn một miếng không những bị bỏng mà miệng còn đầy vụn bánh.
“Thơm quá."
Diêu Chí Anh nóng đến mức hít hà, nhưng cô không nhịn được mà cắn tiếp: "Bánh kẹp hành chiên này ngon thật đấy. Chẳng trách năm đó ba em nói nếu con muốn ăn bánh kẹp hành lá, con nhất định phải đến Thượng Hải ăn."
"Quả nhiên đặc sản của mỗi địa phương đều rất có đạo lý."
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, cô cắn thêm một miếng nữa: "Thật sự rất ngon."
Tiểu Hầu chỉ vùi đầu tập trung ăn, cậu ta cắn ba phát là xong một cái bánh kẹp hành chiên. Cậu ta lại chạy đi mua thêm ba chiếc bánh kẹp hành chiên nữa, nhưng cậu ta chưa đã ghiền nên lại mua thêm ba chiếc bánh kẹp hành chiên nữa.
Khi quay lại, cậu ta thấy Thẩm Mỹ Vân đang nhìn mình cách đó không xa.
Tiểu Hầu xấu hổ gãi đầu: "Chị dâu."
"Tôi ăn tương đối nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận