[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2401: Ngày Thứ Hai Trăắm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 9

Chương 2401: Ngày Thứ Hai Trăắm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 9Chương 2401: Ngày Thứ Hai Trăắm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 9
Cô ngẩng đầu nhìn về phía sau, quả nhiên thấy được Hồng Vũ và Cao Đại Sơn.
"Các cậu đã tới rồi, ăn chưa?" Thẩm Mỹ Vân bước nhanh đi tới, giao khách hàng trong tay cho Trân Ngân Diệp.
Tiểu Hầu gật đầu: 'Ăn rồi, Tây Hà đón chúng tôi ở nhà ga." Cậu ta ăn hai phần cơm, Hồng Vũ ăn ba phần, Cao Đại Sơn ăn bốn phần.
Thật sự là một đám người ăn như chết đói, đều dọa Lâm Tây Hà nhảy dựng.
"Vậy được, cậu lại đây giúp ta thu tiền."
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp giao quầy thu ngân cho Tiểu Hầu ra ngoài, lại đi xem Hồng Vũ cùng Cao Đại Sơn, cô chỉ cảm thấy đối phương rất quen mắt, lại không gọi được tên.
Hồng Vũ linh hoạt một chút, lúc này cậu ta chủ động hô một tiếng: "Chị dâu, tôi tên là Hồng Vũ, cậu ấy tên là Cao Đại Sơn, chị xem chúng tôi có thể làm gì, chị cứ giao cho chúng tôi."
Khi ra khỏi trú đội bọn họ chỉ muốn kiếm sống bằng chính sức mình, cũng không thể không có mắt giống như là trước kia, vì thế, cậu ta quyết định rời khỏi núi cao.
Cao Đại Sơn cũng vội vàng nói: "Chúng tôi không thể ăn cơm chùa."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Hai người về nghỉ ngơi trước nhé? Nghỉ ngơi một ngày đi, buổi tối tới đón tôi, phỏng chừng khoảng tám giờ hai người lại đây."
Ai bảo, bọn họ trong số những người này là hai người bận rộn nhất ban ngày chứ.
Lâm Tây Hà thở dài, nhận mệnh nhận lấy.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Tây Hà, đưa chìa khóa trên người cho anh ta: " Anh giúp tôi đưa bọn họ về nghỉ ngơi, còn nữa, dẫn bọn họ làm quen chỗ ăn cơm dưới lầu."
Mắt thấy chị dâu bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi, Hồng Vũ nhất thời nóng nảy: "Chị dâu, chị tìm cho chúng tôi chút chuyện làm đi, nếu không chúng tôi là đang ăn cơm chùa." Cao Đại Sơn người cũng như tên, giống như một cái núi nhỏ, cậu ta vừa đứng ở đây, cửa hàng lập tức chật chội thêm vài phần.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm: "Thật sự muốn làm sao?"
Cửa hàng lớn như vậy, hai người bọn họ cao lớn vừa đứng ở đây, sợ là khách hàng đều bị dọa không dám đi vào.
Trên cơ bản dưới tình huống cửa hàng có ba người, là có thể lo xuể.
Cái này...
Cô cũng hiểu được nỗi băn khoăn của hai người, mới từ trú đội đi ra đến một nơi xa lạ, chỉ sợ mình nhàn rỗi, đến lúc đó bị mất việc.
Cao Đại Sơn cũng vậy.
"Như vậy đi." Thẩm Mỹ Vân: "Đưa bọn họ đến chỗ Cao Dung, xưởng may rất nhiều việc, để bọn họ làm trước."
Hồng Vũ gật đầu.
Lâm Tây Hà: "Cũng được."
Lâm Tây Hà gật gật đầu, thẳng lưng: "Bà chủ Thẩm, cô cảm thấy cơ thể nhỏ bé này của tôi có thể chống đỡ được mấy lần cướp bóc?"
Cơ thể nhỏ bé gầy yếu của anh ta cũng cần vệ sĩ!
Lâm Tây Hà xoa xoa tay, kích động nói: "Giới thiệu tôi một người đi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một hồi lâu: "Giới thiệu cho anh một người? Anh cần vệ sĩ sao?"
Anh ta nhìn thân hình của Cao Đại Sơn, có chút thèm thuồng, lôi kéo Thẩm Mỹ Vân đi bên cạnh hỏi: "Tôi nghe chị Dung nói, đây là binh lính đã xuất ngũ từ trú đội I tới?"
Câu này thật đúng là khiến Thẩm Mỹ Vân cứng họng.
Lâm Tây Hà không tính là cao, anh ta là người phương Nam điển hình. Có thể chịu được vài lần cướp bóc, có lẽ một lần là sức cùng lực kiệt. Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Anh cần mấy vệ sĩ?"
Lâm Tây Hà nghĩ nghĩ: "Việc làm ăn trước mắt của tôi cần một người là đủ rồi, hộ tống tôi về nhà, lúc tôi nhập hàng, cũng phải đi theo tôi."
Người như anh ta đến lúc nhập hàng, trên người cơ bản đều mang một lượng lớn tiên mặt.
Bị cướp một lần sẽ tổn hại đến cơ thể, mỗi lần đến thời điểm này, Lâm Tây Hà luôn trang bị đầy đủ, nhưng mặc dù như vậy vẫn rất lo lắng đề phòng.
Lúc trước anh ta căn bản không nghĩ tới còn có thể có chuyện thuê vệ sĩ này, nhưng khi Thẩm Mỹ Vân mời tới hai người này, ngược lại đã nhắc nhở anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận