[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1255: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 7

Chương 1255: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 7Chương 1255: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 7
Thấy Thẩm Mỹ Vân gật đầu, con bé mới cười híp mắt nói: "Cảm ơn bác."
Giọng nói mềm mại.
Quý Trường Đông càng thích hơn: "Người một nhà không cần khách sáo."
Sau khi lên xe.
Anh ta làm tài xế, Quý Trường Tranh bất ngờ: "Đồng chí Vương đâu?"
Đồng chí Vương là tài xế lái xe cho Quý Trường Đông, cũng làm ở đơn vị.
Quý Trường Đông nắm tay lái: "Anh cho cậu ấy nghỉ đông."
"Để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi với vợ con."
Sau khi từ Mạc Hà về, bà ấy nhớ Mỹ Vân và Miên Miên không chịu được.
Quý Trường Tranh hiểu.
Bà nội Quý không đợi được nữa, đi thẳng từ trong nhà ra ngoài cửa, thỉnh thoảng nhìn quanh.
Cả nhà họ Quý đều đang chờ, chờ cả nhà Quý Trường Tranh về ăn cơm.
Đến nhà họ Quý thì đã mười một giờ rưỡi.
"Không phải hẹn trước rồi à? Sáng sớm hôm qua xuất phát, sao giờ trưa trời trưa trật rồi mà vẫn chưa về đến nhà?"
Tết mà, ai mà không muốn đoàn tụ với gia đình.
"Mẹ lớn tuổi rồi, coi chừng cảm lạnh."
Cố Tuyết Cầm khuyên nhủ: "Mẹ, nhỡ trên đường gặp chút rắc rối thì không chỉ chậm có một tiếng thôi đâu."
"Nói chung là hôm nay sẽ về đó, chúng ta vào nhà chờ là được rồi."
Còn đứa con trai cứng nhắc kia thì thôi, ai quan tâm.
Kể từ lần đòi nhân sâm nhưng thất bại hồi trước, địa vị trong nhà của chị ta trở nên rất xấu hổ.
Bà Quý không trả lời: 'Mẹ đứng ngoài chờ, nếu con lạnh thì vào trước đi."
Cố Tuyết Cầm ngượng ngập xoa tay.
Ngoài trời rất lạnh, chỉ một hai độ, đứng có một lúc mà mặt sắp cóng rồi.
Hơn nữa ba chị ta bị đột quy, muốn chết nhưng không chết được.
Cô ấy khép mi không nói gì.
Cố Tuyết Cầm nghe mà suýt vặn tay áo, ở nơi không ai nhìn thấy, chị ta oán hận trừng mắt liếc em dâu hai Hướng Hồng Anh một cái.
Con dâu thứ hai của nhà họ Quý nhỏ giọng nói: "Mẹ thích em dâu tư thì cứ để bà ấy chờ đi!"
Điều này cũng dẫn đến ở trong cái nhà này, địa vị của Cố Tuyết Cầm cũng càng ngày càng thấp kém.
Hướng Hồng Anh không thấy, nhưng vợ của người em thứ ba là Từ Phượng Hà thì thấy.
Đứa em trai vô dụng của chị ta không nuôi nổi một người bệnh nên phải nhờ đến sự hỗ trợ tài chính của người chị đã lấy chồng này.
So với chị dâu cả thì cô ấy không có gia thế nổi bật, càng không có nhà mẹ đẻ giỏi giang như chị dâu thứ hai.
Nhà mẹ đẻ của cô ấy chỉ là một công nhân bình thường, phải may mắn lắm cô ấy mới được gả cho con trai thứ ba của nhà họ Quý.
Nên chuyện tranh đấu trong trong nhà này, cô ấy chưa bao giờ tham dự.
Dù sao mẹ chồng rất sáng suốt, không hành động thiếu cẩn trọng trước mặt bà ấy là thông minh nhất.
Bà Quý nhìn thấy phản ứng của ba cô con dâu, trong lòng không khỏi thở dài.
Bà thích Mỹ Vân là có lý do cả.
Tâm tư Mỹ Vân sạch sẽ thuần túy, đối xử tốt với mọi người mà không hề vụ lợi. Khác với họ.
Ai cũng mong nhớ tài sản của bà.
Bà Quý không nói gì, chỉ im lặng đứng trong gió lạnh, vờ như không thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của con dâu cả Cố Tuyết Cầm.
Chờ tâm mười phút.
Xe chạy vào ngõ hẻm trong gió lạnh, tiếng âm ầm thu hút sự chú ý của mọi người.
Hàng xóm bên cạnh không khỏi thò đầu ra xem.
"Chị ơi, hôm nay nhà chị có khách quý à?”
Hàng xóm bên cạnh họ Tống, cả nhà đều làm nghiên cứu khoa học, coi như là nhân vật nổi tiếng ở đây.
Đương nhiên, nếu không có chút bối cảnh thì khó mà được vào sống trong cái ngõ này.
Người đặt câu hỏi là mẹ của Tống Ngọc Chương, bà ấy nhỏ hơn bà Quý ba tuổi, tóc trắng như tuyết được búi lên và quấn lại bằng kẹp lưới, cài thêm một cái trâm gỗ, trông vừa nhã nhặn vừa thanh lịch. .
Hai nhà tính ra là hàng xóm lâu đời, cũng là số ít không gặp tai vạ trong cái ngõ này.
Bà Quý cười: "Trường Tranh nhà tôi và Mỹ Vân dẫn con gái về."
"Khách quý gì chứ, đây là người nhà chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận