[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1263: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 7

Chương 1263: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 7Chương 1263: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 7
Nói không chừng qua hai năm, anh cả, anh hai, anh ba lại sinh thêm mấy đứa, cũng có khả năng mà?
Cái này...
Mọi người thấy Quý Trường Tranh bốc đồng quá.
Đã kết hôn rồi nhưng vẫn không thích sinh con.
Mấy đứa con dâu đồng loạt nhìn sang bà Quý.
Bà Quý dứt khoát: "Nhìn mẹ làm gì? Mẹ không quan tâm đâu."
Rõ ràng bà ấy đã biết chuyện này từ lâu.
Chuyện này hiển nhiên nàng đã sớm biết.
Anh thuận thế bế cô lên rồi ngồi cạnh giường, ôm cô vào lòng như một đứa trẻ.
Mấy đứa con dâu nhà họ Quý nhìn nhau không nói một lời.
Vừa vào phòng, cô khế ôm Quý Trường Tranh, không nói gì, nhưng tựa như đã nói hết tất cả.
Sau khi ăn xong hạt dưa, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh về phòng mình.
Nhưng những lời của Quý Trường Tranh như một cơn bão, gào thét trong lòng mọi người.
Quý Trường Tranh như hiểu được tâm trạng của cô.
Nếu không đã không bình tĩnh như vậy.
"Sau khi gặp em, anh cảm thấy hai chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc, có con chen ngang phiền lắm."
Một người chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sao có thể muốn một đứa con chứ?
Anh không có chấp niệm nào về việc nối dõi tông đường.
"Mỹ Vân, em không cần phải cảm thấy áy náy, trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn."
Quý Trường Tranh đang mơ về một cuộc sống chỉ có mình và Mỹ Vân sau khi nuôi Miên Miên lớn lên rồi gả ra ngoài.
Tuy anh không phủ nhận mình thích Miên Miên, một cô con gái mềm mại trắng nõn biết làm nũng thì ai mà không thích?
Nhưng trẻ con mà, có tốt thế nào cũng là vật cản giữa anh và Mỹ Vân.
Đó là sự thật.
Đây mới là cuộc sống mà anh muốn.
Tính ra đã bốn năm ngày rồi.
Chưa dứt câu đã bị Quý Trường Tranh cúi đầu cắn môi, giọng điệu lầm bầm mơ hồ: "Đã lâu rồi anh chưa được hôn em."
Nói là nói vậy, Thẩm Mỹ Vân than nhẹ: "Quý Trường Tranh, anh biết..."
Thừa một người cũng không được.
Từ khi Mỹ Vân dẫn Miên Miên về nhà mẹ đẻ, sau đó một nhà ba người họ lại ngựa không dừng vó chạy tới Bắc Kinh.
Quý Trường Tranh luôn không che giấu thái độ của mình, anh chỉ thích ở bên Mỹ Vân, một thế giới chỉ có hai người họ.
Anh chưa được thân mật với Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân vốn còn rất nhiều chuyện muốn nói, lại bị nụ hôn này của Quý Trường Tranh làm choáng váng.
Mà Quý Trường Tranh vốn chỉ muốn ngắt lời, nhưng hôn một cái không khí chợt thay đổi.
Mỹ Vân thơm tho mềm mại, ngồi trong vòng tay anh, mặc anh nắn bóp xoa vò.
Không phải quá tuyệt vời à?
Kết quả là nụ hôn nhẹ ban đầu dần biến thành một nụ hôn nồng nàn, không khí trong phòng cũng nóng lên. Quý gia là căn tứ hợp viện chính thống, gian phòng này của Quý Trường Tranh còn cách xa hai gian bên ngoài, xung quanh không có người ở.
Bọn trẻ lại ra ngoài.
Thiên thời địa lợi quá chứ nhỉ?
Một không gian hiếm hoi dành cho vợ chồng son.
Không biết thế nào, tay Quý Trường Tranh bắt đầu không an phận, lúc Thẩm Mỹ Vân cảm giác người mình lạnh lão, áo đã bị vén lên hơn nửa.
Bên dưới chẳng che được nhiều.
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân hỗn loạn, bị cái lạnh này làm giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại, cô giơ tay đẩy anh xuống: "Quý Trường Tranh."
Đầy vẻ từ chối.
Đôi mắt hoa đào của Quý Trường Tranh mờ sương, lửa đốt hừng hực, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, giọng khàn đặc: "Mỹ Vân cho anh."
Khuôn mặt tuấn lãng cực kỳ quyến rũ, đẹp trai như tiên nhân hạ phàm.
Thẩm Mỹ Vân chợt thấy tội lỗi, hình như cô đã kéo một vị thần trên trời cao xuống thế gian.
Thế là cô hời à?
Thẩm Mỹ Vân hoảng hốt.
Quý Trường Tranh nhân cơ hội tiến công, Thẩm Mỹ Vân không giấy giụa nổi.
Không khí trong phòng như lửa thiêu, mê hoặc lòng người.
Những trận sóng nhiệt nối tiếp nhau, trận sau dữ dội hơn trận trước.
Hai người trở nên tập trung, nhưng dần về sau thể lực của Thẩm Mỹ Vân không thể theo kịp Quý Trường Tranh.
Anh vốn khỏe như vâm ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận