[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 785: Ngày Thứ Tám Mươi Lăm Xuyên Không †1

Chương 785: Ngày Thứ Tám Mươi Lăm Xuyên Không †1Chương 785: Ngày Thứ Tám Mươi Lăm Xuyên Không †1
Dù sao, đầu năm nay công nhân xuống sản xuất máy móc đều muốn mua một chiếc xe, nhưng không biết sao phiếu xe quá hiếm, mặc khác, phiếu xe quan trọng hơn.
Một năm công ty chỉ phát ba hoặc năm phiếu xe, chừng này thì đủ làm gì?
Thế cho nên mọi người mới siết lưng buộc bụng tiết kiệm tiền, tiết kiệm đủ tiền, nhưng không có phiếu xe, vẫn không mua được.
Trước mặt cô gái này, ngược lại cho anh ta một mạch suy nghĩ không tệ.
"Tôi kéo được nhiều người thì tính như nào?"
Anh ta thử nói.
Thẩm Mỹ Vân "Đương nhiên, kéo được một người lấy rẻ cho cậu 5 tệ, ta nói sẽ giữ lời."
"Một chiếc xa bao nhiêu tiên?"
"Anh nghe tôi nói hết đã."
"Khoảng hai trăm hai đến hai trăm bảy."
Lời này vừa nói ra, Lý Hữu Phúc hít một ngụm khí "Cô bán quá đắt."
"Như vậy đi." Thẩm Mỹ Vân suy tư nói "Tôi bằng lòng bán ba trăm một chiếc xe-"
Kiểu dáng khác nhau đương nhiên giá cũng khác nhau.
Mua cái kia tốt hơn.
Thẩm Mỹ Vân "Ở tiệm bách hóa bao nhiều?"
Lý Hữu Phúc có chút do dự.
"Anh cân nhắc kỹ đi."
Nên biết rõ rằng phiếu xe rất hiếm.
Thẩm Mỹ Vân "Tôi bán xe chứ không bán phiếu xe."
Lập tức Lý Hữu Phúc do dự "Cô khẳng định không cần phiếu xe?" "Khoảng 150 nghe không hay, dựa trên cơ sở đó tôi cho anh thiếu một tệ, là 149 tệ, không có phiếu xe, anh Lý, anh thử nghĩ xem, nếu bỏ lỡ thôn này, anh sẽ không có nhà trọ khác đâu."
Không thể không công nhận, lời này của Thẩm Mỹ Vân rất dụ người.
Thẩm Mỹ Vân còn thêm chút dầu vào lửa "Hơn nữa anh kéo đến một người, tôi giảm cho cậu 5 tệ, mười người là 50 tệ."
Một phiếu xe 149 tệ, nhưng anh ta mua ở bách hóa còn rẻ hơn.
Từ tận đáy lòng Lý Hữu Phúc dao động "Được, nếu hàng tốt, vẫn còn mới, tôi sẽ kéo thêm người cho cô."
"Có thể dẫn anh đi xem hàng trước."
Thẩm Mỹ Vân "Đúng vậy."
"Là Phượng Hoàng Bài sao?”
Cái này-
Thẩm Mỹ Vân "Đương nhiên."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, quay đầu dẫn anh ta đến nhà vệ sinh công cộng, Miên Miên đang trông xe ở đó.
Rất nhu thuận.
Cô bé vừa nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tới đây, ánh mắt sáng lên muốn gọi mẹ, nhưng nhớ đến lời Thẩm Mỹ Vân dặn dò mình.
Lập tức đem lời muốn nói nhịn xuống.
"Sao còn dẫn theo trẻ con?"
Thấy một đứa trẻ trông coi xe, Lý Hữu Phúc nhíu mày.
Thẩm Mỹ Vân "Dẫn theo trẻ con không phải đáng tin hơn sao? Ít nhất không cần lo tôi lừa anh, phải không?"
"Cha mẹ không thể đi lừa gạt trước mặt trẻ con." Cái này ngược lại đúng.
Vẻ mặt Lý Hữu Phúc giãn ra "Cô nói đúng."
Lần này anh ta rất yên tâm, dù sao kẻ lừa đảo không mang theo trẻ con đi lừa.
"Đây là chiếc xe đạp cô nói sao?"
Lý Hữu Phúc tiến lên một bước, ngồi xổm xuống xem xét, chiếc xe đạp màu đen 28 inch, chỗ thân xe có dòng chữ màu vàng to- Phượng Hoàng Bài.
Rất mới, dưới ánh mặt trời có thể phản quang.
Chỉ liếc mắt một cái, Lý Hữu Phúc liền vui vẻ. Bởi vì nhìn chiếc xe này, còn khí thế hơn mười phần so với ở bách hóa.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, thấy có người tới đây, cô liền tươi cười nói "Đúng vậy, nếu ông anh vui vẻ, cũng có thể đến bách hóa nhìn thử."
Một câu nói đã bỏ qua sự quan tâm của người qua đường.
Thì ra là từ cửa hàng bách hóa.
Khó trách xe vẫn mới như vậy, bao bì vẫn còn ở đây.
Đột nhiên Lý Hữu Phúc nghe Thẩm Mỹ Vân nói, sửng sốt vài phần, sau đó nhìn thấy người đi đường, lập tức hiểu rõ.
"Thật sự không tệ."
Anh ta yêu thích không buông sờ lên xe đạp, đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng nói.
"Liên này lượng, tôi kéo thêm người cho cô."
"Cô giúp ta đem chiếc xe đạp này đến kí túc xá xưởng sản xuất mây móc."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, dẫn Miên Miễn đi theo Lý Hữu Phúc, không sợ anh ta lừa cô.
Từ khi bắt đầu tìm người, cô liền nhận ra được.
Thật sự mà nói, nếu mình quang minh chính đại xử lý, người qua đường sẽ không nhìn mình. Nếu càng trốn tránh, sẽ dễ bị người khác nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận