[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1264: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 1

Chương 1264: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 1Chương 1264: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 1
Thẩm Mỹ Vân tê liệt vì kiệt sức, anh vẫn chăm chỉ cày cấy, mồ hôi rơi như mưa.
Thẩm Mỹ Vân không muốn động dù chỉ một ngón tay, cứ nằm đấy để Quý Trường Tranh tự lực cánh sinh.
Nhưng không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Mỹ Vân."
Giọng nói của Hướng Hồng Anh.
"Chúng ta ra đánh lá bài đi, còn thiếu một chân, em có chơi không?"
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Thẩm Mỹ Vân giật mình...
Anh ung dung dém chăn cho Mỹ Vân rồi đứng lên: "Anh sẽ giải quyết, em ngủ một giấc đi."
"Quý Trường Tranhl"
Nhưng anh không quan tâm.
Thật ra Quý Trường Tranh biết có người tới sớm hơn Thẩm Mỹ Vân, tiếng bước chân đi trong sân rất rõ ràng.
Cô nhỏ giọng đẩy người bên trên ra.
Đó là sự thật.
Cô tỉnh cả người, hai mắt mờ mịt cũng dần dần trở nên tập trung.
Suy cho cùng đây là nhà họ Quý, không phải nhà họ Thẩm.
Thẩm Mỹ Vân chần chờ, hai tay nắm lấy chăn, lộ ra một khuôn mặt phù dung kiều diễm ướt át: 'Có được không???"
Sòng của người ta thiếu một chân, cô bảo cô không tham dự được vẫn ổn chứ?
Mới làm một trận, Mỹ Vân kiệt sức rồi. Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng đưa mắt nhìn Quý Trường Tranh mở cửa, cửa vừa mở, Hướng Hồng Anh ở bên ngoài sửng sốt.
Thái độ rất hiển nhiên.
"Em ở đây nghỉ ngơi một lát, anh đi xử lý."
Quý Trường Tranh đứng lên sửa sang lại quần áo: "Đương nhiên là được."
"Trường Tranh?"
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Không được?”
Hướng Hồng Anh tưởng mình nghe lầm, đứa em rể không ăn khói lửa nhân gian này của cô ấy sẽ đi đánh bài với họ?
"Cái gì?"
"Em đi đánh bài với mọi người.
Không đùa chứ?
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Hồi trên xe lửa Mỹ Vân ngủ không được, giờ mới ngủ rồi, chị đừng gọi cô ấy."
"Em chỉ đánh một ván thôi, các chị tìm người thay thế em đi, em muốn về với Mỹ Vân."
Đánh một ván đã là nể mặt Mỹ Vân rồi.
"Được được được."
Hướng Hồng Anh bắn một tràng, có thể tưởng tượng được cô ấy kinh ngạc đến độ nào.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Thẩm Mỹ Vân khẽ thở ra, cuộn mình trong chăn lăn một vòng.
Nói thật, với tình trạng này, cô khó mà đi gặp ai được.
Người từng trải nhìn qua biết ngay, Quý Trường Tranh đỡ hơn, anh là đàn ông, vẫn còn khỏe lắm, bình thường hay trưng ra một cái mặt lạnh. Ít ai dám nhìn thẳng vào anh.
Hướng Hồng Anh mới đi gọi họ không phải cũng vậy sao?
Nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi ngay, còn không phải vì khí thế của Quý Trường Tranh quá mạnh sao?
*
Trên bàn bài trong phòng khách Quý gia.
Bà Quý là nhà cái, ba con dâu một bàn, con dâu lớn Cố Tuyết Cầm và con dâu thứ ba Từ Phượng Hà đã ngồi vào chỗ.
Còn trống hai chỗ, một là Hướng Hồng Anh, một là Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, mấy người trong phòng ngó ra.
Nhưng chỉ thấy Hướng Hồng Anh dẫn Quý Trường Tranh tới.
Mọi người: "?"
"Hồng Anh à, không phải bảo con gọi Mỹ Vân tới sao? Sao con lại gọi Trường Tranh?"
Đám đàn ông đều ở một bàn khác, họ chơi mạt chược kiểu cũ.
Hướng Hồng Anh cũng khó xử, cô ấy đi gọi Mỹ Vân mà.
Nhưng Quý Trường Tranh cứ đòi đi theo, cô ấy có thể làm gì đây?
Hướng Hồng Anh quay đầu nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh đã xắn gọn lại ống tay áo, áo mũ chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, im lặng quan sát.
Tư thế này đủ khiến mấy chị dâu hết hồn hết vía.
Đám chị dâu có mặt chỉ nghĩ một điều, khí thế của đứa em rể này càng ngày càng dọa người.
Luôn cảm giác ánh mắt kia như lưỡi lê, như thể muốn xuyên thủng người ta bất cứ lúc nào!
Quý Trường Tranh làm như không để ý lắm, anh sải bước đi tới trước bàn: 'Mỹ Vân ngồi xe lửa mệt, con bảo cô ấy nghỉ ngơi, để tôi tới đánh với mọi người một ván." Nói xong, ngẩng đầu nhìn bà Quý đang cầm cái: "Con đánh một ván rồi đổi lại cho mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận