[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 833: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 2

Chương 833: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 2Chương 833: Ngày Thứ Chín Mươi Xuyên Không 2
"Mỹ Vân, em đúng là phúc tinh của anh đấy."
Có lẽ anh đã biết tại sao sĩ quan hậu cần lại nhấn mạnh nhiều lần, bọn họ nhất định phải đưa Mỹ Vân đi theo khi tham gia làm nhiệm vụ.
Thậm chí Quý Trường Tranh còn hoài nghi, ba ngày này, chắc chắn là bọn họ có thể thắng Lương Chiến Bẩm.
Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Em cũng không phải phúc tinh của các anh."
Cô chỉ vào con sóc béo đang ăn hạt thông: "Là nó đưa em đến."
"Hơn nữa trước đó khi đi đến đây, anh có nhìn thấy chiếc áo ở dưới mặt đất không? Bên trong chiếc áo đó đều là hạt thông, em cảm thấy có thể ăn được rất lâu."
Cô cũng rất thích ăn hạt thông, loại chất benzine tan trong miệng thì bất luận món ăn vặt nào cũng không sánh được.
Quý Trường Tranh đưa tay xoa đầu vợ: "Em chính là phúc tinh của bọn anh."
Có lúc không để ý liền giẫm vỡ, điều này khiến Quý Trường Tranh rất đau lòng.
Thẩm Mỹ Vân không tranh biện với anh về chủ đề này, cô nhanh chóng thu ổ gà lại, mấy cái ổ gà đều được làm từ cỏ mềm. Có thể tránh làm trứng vỡ khi đặt ở trong túi da rắn.
Đúng là có một con gà không có nguyên tắc, nó không bỏ trứng gà vào trong ổ, mà chọn một chỗ nào đó rồi để xuống dưới.
Tất nhiên là Quý Trường Tranh đồng ý, anh nhảy đến hõm kia xử lý rất cẩn thận, phía trên còn bị lá cây khô che lấp, nếu không cẩn thận thì sẽ đạp phải trứng gà hoang dưới đất.
Liên tiếp lấy ba chiếc ổ gà, thấy đã ổn rồi. Lúc này cô mới nói với Quý Trường Tranh: "Mau mau kiểm trứng gà, kiểm xong thì chúng ta liền đi gói nấm thông."
Thậm chí, thỉnh thoảng còn tìm thấy một quả ở trong đống lá. Không phải cô thì cũng không gặp được con sóc béo, lại càng không lấy được nhiều trứng gà như thế, thậm chí còn có thêm một con gà rừng.
Bây giờ bỗng nhiên giãm vỡ mất như thế, có ai mà không đau lòng?
Sĩ quan hậu cần là người rất kiệt sỉ, bình thường dù chỉ có một nồi canh trứng gà, nhưng cũng đủ để chia cho hàng trăm hàng nghìn người.
Một người có thể múc được một ít trứng thì đã là rất may mắn.
Như vậy là đủ để nấu một nồi canh.
Con sóc béo thét lên: "Phi phi phi, phi phi phi!" Sao lại khó ăn như thế.
Chợt, đưa chân béo móc một ít, đặt vào trong miệng xem có hương vị gì.
Một giây sau.
Con sóc bé ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nó sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ cũng không ăn hạt thông nữa mà chạy tới bên cạnh chân Quý Trường Tranh, nhìn quả trứng gà đã bị giẫãm vỡ trong phút chốc.
Thậm chí còn không bằng một nửa hạt thông.
Lục lục tục tục tìm được hơn 10 quả nữa.
Chỉ trong một khe núi này mà bên trong lại có rất nhiều trứng gà.
Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân cũng không để ý đến nó mà tập trung làm việc.
Con sóc béo nghe thấy cái tên này thì mắng: "Cô béo, cả nhà cô đều béo."
Đầu tiên là lấy trứng gà nổi ở trên, sau đó là tìm trứng gà dưới lớp lá.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh đều không nhịn cười nổi: "Thôi bỏ đi, để quả trứng kia cho sóc béo đi."
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh đếm: "Một trăm mười hai, một trăm mười ba... Một trăm mười chín."
Đến quả cuối cùng nhất.
"Một trăm hai mươi mốt." Chờ đếm xong, Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Sao lại có nhiều như thế."
“Thậm chí còn không ít hơn cung tiêu xã."
Trứng gà của cung tiêu xã luôn bị người ta tranh nhau.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh nhìn xung quanh: "Chỗ này rất phù hợp để gài bấy."
Tại đại bản doanh của gà rừng như thế.
Nghe thấy lời này, Thẩm Mỹ Vân mới nhận ra: "Đúng vậy."
"Trong này có nhiều trứng gà như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều gà rừng quay về."
Vậy thì sẽ bắt được bao nhiêu con gà rừng đây?
Chỉ là, không thể quan tâm đến vấn đề thiện lương gì đó, phải cho gà rừng vào nồi, dù sao thì con người bọn họ cũng còn chưa được ăn no, chỉ có thể ưu tiên bụng của mình trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận