[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 468: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 11

Chương 468: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 11Chương 468: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 11
Một tiếng ầm, trực tiếp rơi từ trên cây xuống, làm cái bịch dưới đất.
Lúc này, đột nhiên những học sinh quanh đó đều im lặng.
Lâm Lan lan cũng hốt hoảng, ngay lập tức nhào tới, lớn tiếng hét: "Anh Quý, anh Quý."
Đáng tiếc, Qúy Minh Viễn đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi, cậu ta không thể nào nghe thấy tiếng ở bên ngoài nữa.
Lúc này, những học sinh đều run tay run chân, lập tức đi nói với những giáo viên khác.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Quý Minh Viễn đã được đưa vào phòng khám, nhưng phòng khám nơi này không đồng ý thu nhận.
Hết cách nào.
Lâm Lan Lan đi tìm ba của cô bé là Lâm Chung Quốc, chỉ đành mượn xe, đưa Quý Minh Viễn lên bệnh viện thành phố, lúc tới bệnh viện đã tám giờ hơn rồi.
Cô bé vô thức che gương mặt đỏ bừng, nhỏ tiếng nói: "Không thể nào, không thể nào."
Sau khi bệnh viện kiểm tra, đưa ra một kết quả: "Cậu ta là bị chấn động não, còn về lúc nào mới tỉnh dậy, thì không ai biết được."
Quý Minh Viễn là người nhà họ Quý, nếu như cậu ta thật sự có mệnh hệ gì, căn bản nhà họ Lâm không thể đền bù nổi.
"Chỉ biết gây thêm rắc rối cho ba thôi."
Nghe thấy những lời này, dường như Lâm Chung Quốc phản xạ một cách có điều kiện là cho Lâm Lan Lan một bạt tai: "Chuyện tốt mà con làm đó."
Cái bạt tai này, đã đánh tỉnh Lâm Lan Lan.
Còn Quý Minh Viễn vẫn chưa có bất cứ động thái tỉnh lại nào. "Không thể nào."
Nhưng, nhìn thấy gương mặt tức giận của ba, Lâm Lan Lan biết anh Quý thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Sau khi ý thức được điểm này, cả người Lâm Lan Lan đều loạng choạng, thân thể nhỏ nhắn này, cái mông ngồi bệt xuống đất.
Rõ ràng ở kiếp trước, anh Quý chưa từng bị ngã, rõ ràng ở kiếp trước anh Quý đều bình an vô sự mà.
Lâm Lan Lan dường như phản xạ một cách có điều kiện là từ chối, cô bé rất sợ gặp người nhà họ Quý, ở kiếp trước Quý Minh Viễn vì cô bé mà tự sát chết.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Lâm Chung Quốc có hơi thất vọng: "Kêu người thông báo cho người nhà họ Quý tới đi."
"Không."
Cô bé cứ lặp lui lặp tới như vậy.
Quý Trường Tranh chú của cậu ta, điên cuồng chèn ép cô ta và cả nhà họ Lâm.
Dường như cô sợ người đàn ông đó tới tận xương tủy.
Căn bản cô bé không dám nghĩ tới, nếu như Qúy Minh Viễn không thể nào tỉnh dậy, sau khi Quý Trường Tranh biết được tin này, lại trả thù cô bé như thế nào nữa.
Tâm cơ thủ đoạn có một không hai không phải kiểu thượng thừa, hơn nữa đối phương còn ra tay rất tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng tàn khốc.
Người đàn ông đó, thật sự rất đáng sợ.
Chỉ nghĩ tới điều này, cả thân thể nhỏ nhắn của Lâm Lan Lan bị dọa tới mức co rúm lại, mặt mày cũng trở nên trắng bệch.
Cô ta xích mích với người nhà, ly hôn với chồng, cuối cùng bị cô lập hoàn toàn, những người ở nơi này chưa được nếm mùi thủ đoạn của Qúy Trường Tranh.
"Không thể, không thể để Quý Trường Tranh biết."
Dường như Lâm Lan Lan thốt ra câu này theo phản xạ có điều kiện. Tuyệt đối không thể, nếu Quý Trường Tranh biết được anh sẽ không bỏ qua cho cô bé, bây giờ cô bé mới năm tuổi, nếu Qúy Trường Tranh muốn bóp chết cô bé, đó chẳng phải chỉ giống như bóp chết một con kiến thôi sao?
Cô bé vừa nói xong, Lâm Chung Quốc chăm chú nhìn cô bé: "Lan Lan, sao con biết người tên Quý Trường Tranh hả?"
Anh ta chưa từng nhắc tới trước mặt Lan Lan.
Đầu óc của Lâm Lan Lan phản ứng rất nhanh, lúc đang nghĩ nên trả lời thế nào, bác Sĩ ở nơi này truyền tin tới.
"Bệnh nhân tỉnh rồi, người nhà vào đi."
Vừa mới kêu lên, dường như hai người Lâm Chung Quốc và Lâm Lan Lan nhanh chóng xông vào trong.
Vừa vào là nhìn thấy Quý Minh Viễn đang nằm ở trên giường, đầu của cậu ta được băng bó bằng băng vải màu trắng, đôi mắt từ từ mở ra, nhìn lên đỉnh đầu.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, dường như theo phản xạ có điều kiện cậu ta nhìn qua.
Vừa nhìn thấy,
Bạn cần đăng nhập để bình luận