[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2195: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 10

Chương 2195: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 10Chương 2195: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 10
"Đắt như vậy sao?" Vị nữ đồng chí đó kêu lên, nhận lấy nó rồi nhìn vào mặt chiếc đồng hồ trong suốt, trong một thoáng cô ấy có chút không nỡ trả lại cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng: "Không đắt đâu, cô phải biết là một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Hoa Mai đã được bán với giá một trăm rưỡi hai trăm rồi, mà một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử có màu sắc rực rỡ thế này lại chỉ được bán với giá mười lăm đồng thì đã rất rẻ rồi đó."
Cô nhận lấy nó sau đó lại đeo thử nó vào cổ tay mình, cố ý giơ lên: "Hơn nữa, cô nhìn xem có thấy nó đẹp mắt không?"
Cổ tay cô trắng nõn, xương cổ tay lại hơi nhô ra, đeo chiếc đồng hồ màu đỏ trên tay thì thực sự trông rất bắt mắt.
"Đẹp mắt."
Vị nữ đồng chí kia nhìn vào cổ tay cô không rời mắt.
Thẩm Mỹ Vân quơ quơ cổ tay trắng nõn của mình: "Đúng không, đều là phương tiện để xem giờ, vậy tại sao lại không chọn lấy một chiếc trông vừa đẹp mắt, đã vậy lại còn rẻ, mà quan trọng nhất dĩ nhiên đây còn là thứ mà mình thích nữa chứ."
Lời này cũng khiến đối phương bị thuyết phục: "Tôi cũng muốn mua nó, nhưng cô có thể giảm giá cho tôi một chút không?"
Vốn dĩ trông dáng dấp cô đã đẹp, nay lại dùng kẹp hất hết tóc con lên thì lập tức lộ ra vầng trán sáng bóng đầy đặn, lông mày lại tinh xảo trước mắt đối phương.
Thế nhưng chiếc đồng hồ màu đen này lại chẳng hề bắt mắt, vậy nên vị nữ đồng chí đó nhíu mày nói: "Tôi không thích màu đen."
"Thế này đi, cô mua chiếc đồng hồ màu đỏ này thì tôi sẽ tặng cô chiếc kẹp tăm màu đen này." Nói xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức lấy chiếc kẹp tăm từ túi áo mình ra: "Kẹp tăm màu đen này rất được ưa chuộng ở Quảng Châu đó, cô nhìn này." Đối phương chần chừ một chút.
"Nhưng chiếc màu đỏ là mười lăm đồng đó, không giảm được một đồng nào đâu."
Cô gỡ hai chiếc đang kẹp trên tóc mình xuống.
Thẩm Mỹ Vân lại đổi sang một mẫu khác, giơ ra một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử phổ thông có màu đen ra: "Chiếc này thì mười đồng, chỉ có điều lại là màu đen, nếu như cô muốn thì có thể lấy chiếc này."
Không phải cũng chỉ là mười lăm khối thôi sao?
Cô ấy gần như bật thốt lên hai chữ này.
Vừa dứt lời, cô ấy mới giật mình rằng vốn dĩ tiền trong tay cô ấy phải được dùng vào một mục đích khác, thế nhưng khi nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp khiến người khác phải mờ mắt của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy lại hít sâu một hơi, rốt cuộc mới quyết định được.
Vị nữ đồng chí kia cũng lập tức bị sắc đẹp này đánh đến mức đầu váng mắt hoa, cô ấy che lại trái tim đang đập bình bịch của chính mình: "Tôi mual"
Cô cười một tiếng rồi cởi chiếc đồng hồ đang đeo trên tay mình ra, sau đó đeo vào cổ tay đối phương, còn không quên lấy chiếc kẹp tăm từ trong túi của mình ra đưa cho vị nữ đồng chí đó.
"Đồng chí, tiền đây." Cô ấy trực tiếp móc tiên mặt từ trong túi ra, đếm đếm rồi gom lại được đủ số tiền mười lăm đồng, sau đó đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới lần đầu tiên mình buôn bán mà lại thuận lợi đến vậy, còn tưởng rằng mình phải phí miệng lưỡi thì cô ấy mới mua.
Sau này cắn răng chỉ tiêu dè sẻn một chút vậy!
"Của cô đây, cất nó đi nhé."
Trông cô chẳng giống một người làm ăn chút nào mà ngược lại giống một người chị em gái hàng xóm hơn, điều này làm vị nữ đồng chí đó cảm thấy rất kỳ lạ, sau khi đeo đồng hồ vào xong, cô ấy lại quơ quơ cánh tay, khoe khoang chiếc đồng hồ một vòng rồi mới hỏi: "Đồng chí, sao cô lại đi làm nghề này vậy?" Đầu năm nay những người có thể mua được vé giường nằm trên tàu đều là những người có thân cư yếu chức*, nếu không công tác ở đâu thì họ cũng không mua nổi vé giường nằm thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận