[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 541: Ngày Thứ Năm Mươi Bảy Xuyên Không 6

Chương 541: Ngày Thứ Năm Mươi Bảy Xuyên Không 6Chương 541: Ngày Thứ Năm Mươi Bảy Xuyên Không 6
Quý Trường Tranh không hề xấu hổ, thẳng thắn nói: "Chị dâu, năm đó chị và tham mưu trưởng không phải cũng như vậy sao."
Lần này đến lượt Triệu Xuân Lan ngừng cười.
"Hừ, Quý Trường Tranh, dám trêu chọc chị."
Nhìn thấy ba người cùng lúc nhập vào hàng, những người xếp hàng phía sau đều không vui.
Thẩm Mỹ Vân cho bọn họ xem sổ lương thực: "Hai gia đình vừa vặn chiếm hai chỗ nên không có chen hàng”
Lúc này những người phía sau mới chịu bỏ cuộc.
Muốn lấy được cải trắng từ hợp tác xã cung ứng trong quân đội không phải dễ, ai cũng có thể tự do lấy, may Quý Trường Tranh đã đến trước để chiếm giữ vị trí.
Xếp hàng mười phút thì đã đến lượt, ai đến trước có thể để người bán hàng chọn cải trắng.
"Được, vậy thì một phân năm."
Thẩm Mỹ Vân từng trải qua cuộc tranh giành tranh đoạt đồ ăn ở Bắc Kinh, cô lập tức phản ứng lại và đưa sổ lương thực cho đối phương: "Năm cân cải trắng."
Sau khi nhân viên bán hàng xác nhận, thì nhanh chóng lấy hai cây cải trắng đặt lên cân để cân: "Vừa vặn là năm cân rưỡi, tôi sẽ cho cô thêm nửa cân, nếu không thì tôi cắt xuống cho cô hoặc là cô bỏ thêm tiền mua?"
Đây là thức ăn đủ cho hai ngày.
Bên kia xem xét thì thấy khẩu phần đồ ăn trong sổ lương thực là người lớn mỗi người hai cân, trẻ con thì một cân.
Thẩm Mỹ Vân: "Thêm tiền mua đi."
Mẻ cải trắng xuân này từ bên ngoài chở về, mềm mềm, ngon miệng, các chị dâu đã lâu không được nhìn thấy rau lá xanh thì gân như muốn cướp luôn rồi.
Quý Trường Tranh nhìn Thẩm Mỹ Vân như thế, không khỏi bật cười: "Em còn nói không muốn anh tới, em nhìn xem, suýt chút nữa còn không tranh được cải trắng."
Cuối cùng cũng có thể hít thở rồi.
Dù xếp hàng mua cải trắng nhưng đông người đến mức không chịu nổi, ba tầng trong ba tầng ngoài.
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng đưa tiền, đối phương tìm tiền lẻ, Quý Trường Tranh cầm lấy cải trắng, dẫn Miên Miên sang một bên.
"Chị dâu Xuân Lan, em đi nơi khác nhìn một chút."
"Chúng ta đi xem cái khác đi."
Quý Trường Tranh xách năm cân cải trắng, nắm tay Miên Miên, Thẩm Mỹ Vân đi theo bọn họ, không quên chào hỏi Triệu Xuân Lan.
Thẩm Mỹ Vân lau mồ hôi: "Không ngờ trong quân đội bán rau lại tranh đoạt như vậy."
Triệu Xuân Lan đang điên cuồng tranh đồ ăn, nên không kịp phản ứng.
Căn bản là không có bán.
Lần này Quý Trường Tranh không còn chê nữa.
Thẩm Mỹ Vân: "Khoai tây em làm rất ngon, không tin thì tối nay thử xem."
Gân xanh trên trán Quý Trường Tranh nổi lên: "Chúng ta đều ăn củ cải và khoai tây trong suốt mùa đông ở quân đội."
Cô mua khoai tây và cải trắng, muốn mua một ít cá và thịt thì phát hiện ra những thứ này nằm ở hợp tác xã cung ứng, quả là một điều kỳ diệu.
Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh đi dạo, nhìn thấy một người bán khoai tây, liền mua thêm ba cân khoai tây.
Thẩm Mỹ Vân quay đầu lại, có chút nghi hoặc: "Quân đội lớn như vậy, sao ngay cả quầy bán thịt cũng không có?" Không có thịt thì cũng phải có cá, nhưng cũng không có cá.
Nghe vậy, Quý Trường Tranh nói sâu xa: "Nếu không, em cảm thấy sĩ quan hậu cần tại sao phải tốn công sức đoạt được em vê?"
"Chúng ta đã đóng quân trong trại hơn hai tháng và chưa hề được ăn một miếng thịt nào."
Đừng hỏi, hỏi thì chỉ bảo hạn ngạch đã dùng hết, nguồn cung thịt lợn nửa đầu năm đã không còn, lần sau phải đợi đến Tết Đoan Ngọ.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Cuộc sống này còn không bằng ở nhà chúng ta nữa".
Cậu của cô là một thợ săn và hay săn bắn, tuy không đi săn hàng ngày nhưng thỉnh thoảng có thể kiếm được một ít thịt gà rừng và thịt thỏ, cũng có một bữa ăn ngon.
Hơn nữa phía trước đại đội là địa phương tốt, phía sau còn có sông Bào Tử.
Mùa đông đào hố trên băng có thể ăn cá, một mùa đông mà Thẩm Mỹ Vân chưa bao giờ thèm cá, đến nỗi phần thịt bóng bóng, thỉnh thoảng có thể lấy ra một ít để thỏa mãn cơn thèm,
Nhưng khi đến quân đội thì không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận