[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2210: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 5

Chương 2210: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 5Chương 2210: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 5
Phải biết rằng cô biết đến những câu từ quảng cáo này đều là những khảo nghiệm từ đời sau truyền đến. Mà bây giờ vừa mới hô được một lần thôi mà thoáng chốc mọi người đều đã bị hấp dẫn mà lại gần.
Có không ít người cho dù không có tính toán muốn mua hàng thì cũng sẽ không nhịn được mà đến xem đồng hồ đeo tay điện tử đại hạ giá là cái dạng gì.
Mười đồng là đã mua được rồi.
Tên chủ khốn kiếp kia sao lại có thể bỏ lại đống hàng hóa tốt thế này mà bỏ chạy với tiểu tam cơ chứ?
Vì vậy.
Dưới một loạt thao tác của Thẩm Mỹ Vân thì đồng hồ đeo tay điện tử cũng cháy hàng, hết rương này đến rương khác được mở ra.
Một ngàn chiếc.
Hai ngàn chiếc.
Thẩm Mỹ Vân lui ra phía sau, đang muốn uống chút nước thì lúc này mới phát hiện ra bình nước mà cô mang theo đã sớm bị uống hết mất rồi.
Làm việc ước chừng đến tầm trưa đã bán được ba ngàn chiếc rồi, có vài người i cảm thấy giá rẻ như vậy thì cũng lập tức mua đến hai ba chiếc mang về.
Tuy nhiên vẫn còn lại hơn mười người đang đứng lựa đồ.
Đến trưa thì mọi người lại lục tục trở về ăn cơm, đến lúc này thì đám đông vây quanh gian hàng của mấy người Thẩm Mỹ Vân mới chậm rãi thưa dần.
Chỉ có điều đại đa số mọi người mua đều là loại phổ thông màu đen, ngược lại loại đồng hồ có màu sắc rực rỡ chỉ có các cô gái nhỏ tới mua.
Diêu Chí Anh đang mời hàng cho bọn họ, hiển nhiên đã làm việc từ sáng cho đến tận trưa nên lúc này cô ấy cũng đã hết sức thuần thục. Ba ngàn chiếc. ...
Tiểu Hầu vội vàng chạy tới.
Thẩm Mỹ Vân vừa muốn gọi Tiểu Hầu, thế nhưng vừa mới lên tiếng thì đã nói không nên lời.
"Chị dâu?"
Cứ thế đến tận trưa, vì hô hào không ngừng nên hiện tại cổ họng cô như đang bốc cháy vậy, khô rát vô cùng.
Cậu ta đi tìm khắp nơi một lúc xong thì cậu ta quyết định đi mua thức ăn, kết quả lại thấy Vương Nguyệt Mai đi từ bên trong ra.
"Với cả mang cho tôi chút nước nữa."
Tiểu Hầu gật đầu một cái: "Chị dâu, chị cứ chờ em đi lấy cho."
Thẩm Mỹ Vân cố nén cơn đau nhức nơi cổ họng, nói: "Cậu đi mua một chút thức ăn, trưa nay chúng ta sẽ ăn ở đây."
Trong tay cô ta còn đang cầm theo một chiếc bình nước ấm tráng men đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Vương Nguyệt Mai lắc đầu một cái: "Giọng cô thế này thì tốt nhất là nên uống nước quả la hán đi, chỉ cần một quả thôi là giọng cô nhất định sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều đấy.
Người này cũng rất biết cách nói chuyện, chỉ hai câu nói đùa thôi cũng đã hóa giải được mối quan hệ của cô ta với Thẩm Mỹ Vân rồi.
Thẩm Mỹ Vân ngoài ý muốn mà nhìn Vương Nguyệt Mai, Vương Nguyệt Mai cũng trừng mắt: "Sao nào, trước đó là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sownm lúc này vội vàng tới đây lấy lòng cô không được sao?"
Thật sự không thể ngờ được.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy bình nước ấm rồi đổ một chút vào nước vào bình quân dụng của mình: "Cảm ơn chị." "Tôi nghe giọng cô có hơi khàn đó, uống chút nước ấm không?"
Trước kia cô ta đã từng làm việc ở quầy bán kẹo, giọng nói lúc nào cũng đau nhức.
Nhưng từ sau khi tới quầy bán mì ăn liền thì lúc này giọng nói mới coi như tốt hơn.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày nói: "Ở gần đây có bán không vậy?" Bên này bọn họ chỉ bận rộn đi bày sạp bán hàng, căn bản cũng không có đi mua.
"Nếu như cô tin tôi thì để buổi chiều lúc tôi đến làm thì tôi mang cho cô nửa quả tới." Vương Nguyệt Mai chuyển đề tài cuộc trò chuyện: "Không sao, tôi sẽ không đầu độc cô đâu."
Lời này vừa dứt thì Thẩm Mỹ Vân cũng cười nói: "Chị dâu, chị có đầu độc thì em cũng nhận hết." Vừa nói hết câu thì Vương Nguyệt Mai cũng cười to, vốn dĩ cô ta cũng là một người nhanh trí.
"Vậy được rồi, buổi chiều tôi tới đây thì tôi sẽ cầm nửa quả tới đây."
Chờ Vương Nguyệt Mai đã rời đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận