[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1866: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Hai Xuyên Không 2

Chương 1866: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Hai Xuyên Không 2Chương 1866: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Hai Xuyên Không 2
"Nhưng nếu có ba trại chăn nuôi đồn quân Mạc Hà thì có nghĩa là mở rộng thị trường ra toàn quốc không khó."
Tham vọng của cô chưa bao giờ chỉ giới hạn trong phạm vi tỉnh Hắc. Đợi đến khi nền kinh tế thị trường mở cửa, nguồn cung cấp thịt của cả nước sẽ bước vào thời kỳ bùng nổ, mà bây giờ họ chỉ cần bố trí, lặng đợi đến lúc bùng nổ, đón nhận những đơn đặt hàng như tuyết rơi.
"Vậy thì nghe theo cô."
Sở trường của sư đoàn trưởng Trương là lãnh đạo tác chiến, ông ấy không rành về kinh doanh. Ông ấy không hiểu, vậy thì nghe theo người chuyên nghiệp.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười đáp một tiếng.
"Chuyện trại chăn nuôi cô tự quyết định, nếu có vấn đề cũng có thể tìm đám người Tiểu Thôi thương lượng."
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không từ chối.
Tiếp theo là Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân không biết Quý Trường Tranh và sư đoàn trưởng Trương đã nói gì, nhưng khi Quý Trường Tranh ra khỏi văn phòng, vẻ mặt anh đã thoải mái hơn nhiều.
"Năm đó khi anh đến đây, bên kia vẫn còn là một vùng hoang vu, ngay cả sân tập luyện cũng là do chúng ta tự tay nhặt từng viên than đen từ bên ngoài về, từng chút từng chút lắp lên."
Quý Trường Tranh gật đầu, vẻ mặt phức tạp: "Lúc trước ông ấy đưa anh đi học nâng cao ở trường pháo binh thành phố Cáp, cũng biết sẽ có ngày này."
Từ khoảnh khắc ông ấy đưa chú đại bàng con đi, đã biết chú đại bàng con này nhất định sẽ không quay trở lại.
Nghe xong lời này, Thẩm Mỹ Vân chân thành kính phục: "Lòng dạ lão lãnh đạo thật rộng lớn." Tự tay đưa chú đại bàng do mình nuôi lớn trở về bầu trời cao, không phải vị lãnh đạo nào cũng có thể có dũng khí này.
Mỗi một chiến sĩ học nâng cao trở về, tương lai của họ đều xán lạn.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, sắp điều chuyển rời khỏi nơi này, anh dường như có chút luyến tiếc, đến nỗi trên đường trở về, anh lặng lẽ ngắm nhìn từng khung cảnh.
"Lão lãnh đạo đồng ý rồi?"
Anh còn có vợ, có con, anh không thể nào cả đời chỉ ở lại đồn quân Mạc Hà.
"Nếu không nỡ..."
Thẩm Mỹ Vân suýt chút nữa đã nói ra nửa câu sau, Quý Trường Tranh lắc đầu, ngăn cô lại: 'Mỹ Vân, anh không còn là một người nữa."
Đồn quân Mạc Hà mang theo tất cả tuổi trẻ của Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng, cô nắm lấy tay Quý Trường Tranh, không nói gì, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Anh đi đâu, em sẽ theo đó."
"Đồn quân thành phố Cáp dù là điều kiện, đãi ngộ, hay khu tập thể đều tốt hơn Mạc Hà rất nhiều."
Đây là sự thật không thể chối cãi.
Vợ anh có chí lớn, anh không thể dậm chân tại chỗ, trở thành gánh nặng cho vợ.
Nghe được lời này, Quý Trường Tranh nắm chặt tay cô hơn.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị dâu, em biết hay không biết chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là lãnh đạo cấp trên sắp xếp như thế nào, người bên dưới như chúng ta chỉ cần nghe theo là được."
Trước khi thông báo chính thức đến, cô không muốn tin tức lan truyền từ miệng mình, nói cho cùng thì đây là công tác giữ bí mật.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Phải chờ thông báo đã, chúng ta lo chuyện của mình thôi."
"Mỹ Vân, Trường Tranh nhà em thật sự sắp chuyển đến đồn quân thành phố Cáp à?" Người đầu tiên đến hỏi lại là Triệu Xuân Lan. Triệu Xuân Lan: "Em cũng không biết sao?" Cô ấy có chút thất vọng.
Tin tức Quý Trường Tranh sắp điều chuyển giống như mọc cánh, bay đi khắp nơi, không lâu sau đã có người đến hỏi thăm.
Còn về những tin tức chưa xác định, cô sẽ không nói ra ngoài, tất cả đều lấy giấy điều chuyển làm chuẩn.
"Miệng em thật kín."
"Nếu chị có được một nửa sự kín miệng của em, năm đó lão Chu cũng sẽ không..."
"Thôi, không nhắc chuyện năm đó nữa, đợi thông báo chính thức xuống, em nói với bọn chị một tiếng, mọi người tổ chức tiệc tiễn biệt cho hai người."
Dù sao cũng là thăng chức, đây là chuyện vui lớn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tất nhiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận